Tô Bích Xuân nhìn Lệ Hữu Tuấn một cái.
Thật ra cô ta có chút sợ anh, cho nên không dám tự mình kéo anh ra.
Nhưng vừa rồi, Tô Kim Thư sắp hôn một người đàn ông khác, cảnh này còn bị Lệ Hữu Tuấn nhìn thấy nữa.
Nghĩ đến đây, Tô Bích Xuân đành phải kéo cánh tay Lệ Hữu Tuấn.
Mà lần này, Lệ Hữu Tuấn dĩ nhiên không đẩy cô ta ra!
Tô Bích Xuân càng thêm cô ta hếch cằm lên: “Chúng tôi tới đây, chẳng lẽ là đến để xem hai vị bác sĩ ân ân ái ái sao?”
“Khụ khụ!” Nhan Thế Khải ho khan hai tiếng.
Tô Kim Thư nhìn thấy Tô Bích Xuân nắm lấy tay Lệ Hữu Tuấn, không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy cảnh này có chút nhức mắt.
Thật như vậy!
Cả thành phố Ninh Lâm đều biết bọn họ mới là p.
Cô ta và Lệ Hữu Tuấn đến khoa nam, còn có thể làm gì nữa?
Bọn họ hẳn là không thể chờ đợi muốn sống chung rồi, cho nên mới tới nơi này.
Đột nhiên, Tô Kim Thư cảm thấy lương tâm cần rứt cảm thấy mình vừa rồi có chút nực cười…
Cô và Lệ Hữu Tuấn ngoại trừ giấy chứng nhận kết hôn ra, không có quan hệ gì nữa cả, cho dù vừa rồi đàn anh thật sự hôn cô, Lệ Hữu Tuấn cũng không có tư cách quản.
“Đàn anh, anh cứ làm việc của mình đi, em không làm phiền anh nữa”
Tô Kim Thư có chút muốn chạy trốn.
Chỉ có điều, khi cô đi đến cửa, đột nhiên bị người ta giữ tay lại Cô quay đầu lại, liền thấy Lệ Hữu Tuấn nhìn chằm chằm vào mình: “Bác sĩ Tô, đây là định qua cầu rút ván sao?” Tô Kim Thư nhất thời không kịp phản ứng: “Cái gì?”
“Sáng hôm qua bác sĩ Tô đã thề với tôi, nhất định sẽ làm cho tôi vui vẻ. Sao, nhanh như vậy liền mất trí nhớ rồi?”
Tô Kim Thư chỉ cảm thấy đỉnh đầu như: sắp bốc khói.
Cô liếc nhìn Tô Bích Xuân Và Nhan Thế Khải một cái, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của bọn họ.
“Tôi… tôi là bác sĩ tâm lý, còn đây này là khoa nam!” Tô Kim Thư sợ anh lại nói ra những lời kinh động lòng người, nên chuẩn bị bỏ chạy.
Nhưng tên Lệ Hữu Tuấn kia không buông.
tay: “Vậy thì làm sao bây giờ? Bác sĩ Tô lúc trước đã đi qua biệt thự thay tôi kiểm tra, có lẽ là rất rõ ràng, tôi đối với em chỉ…”
“Ây! Lệ Hữu Tuấn anh im miệng đi!”
Tô Kim Thư thét một tiếng chói tai, mạnh tay che miệng anh.
Cô cũng không quên ngày đó khi mình kiểm tra cho anh, đó là một cảnh tượng xấu hổ từ trên trời rơi xuống!
Tuyệt đối không thể để anh ta nói ra! Nếu không cô sẽ không còn mặt mũi để nhìn mọi người nữa!
“Tô Kim Thư, cô đang làm gì vậy? Còn không buông tay cho tôi!” Tô Bích Xuân kinh hãi trừng mắt với cô.
Đồ đê tiện Tô Kim Thư này, lại dám che miệng Lệ Hữu Tuấn?
Đáng ghét nhất là Lệ Hữu Tuấn lại không hề né tránh!
Nhan Thế Khải hình như cũng phát hiện ra điều không đúng: “Kim Thư, anh này vừa rồi nói em là bác sĩ điều trị chính của anh ta là sao?”
Tô Kim Thư hung hăng trừng mắt nhìn Lệ Hữu Tuấn một cái, cảnh cáo anh không được nói nhảm nữa: “E hèm, đàn anh, anh còn nhớ lần trước bệnh viện điều em đến núi Ngự Cảnh khám tại nhà cho bệnh nhân không?
Chính là… anh Lệ đây…’ Nhan Thế Khải lập tức ngây ngẩn cả người.
Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng nhìn anh ấy, sâu thảm bên trong ánh mắt có địch ý và bất mãn rõ ràng.
Trong đầu Nhan Thế Khải tràn ngập sương mù, căn bản cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Cho nên, bác sĩ Tô này, bây giờ tôi nên tìm đàn anh này của em sao?” Lệ Hữu Tuấn nhìn cô.
Tô Kim Thư đọc ra sự uy hiếp từ đáy mắt anh Làm sao cô dám để đàn anh làm bác sĩ chữa trị chính của anh chứ.
Tên này chính là người trở mặt còn nhanh hơn lật sách!
“Đàn anh, bệnh nhân này cứ giao cho em đi!” Tô Kim Thư kéo tay Lệ Hữu Tuấn, chạy ra ngoài.
Vứt lại một mình Tô Bích Xuân ở văn phòng, một hồi lâu mới kịp phản ứng.
Cô ta nhanh chân đuổi theo.
Lại bị Nhan Thế Khải ngăn cản: “Cô gái này, phương