Ánh mắt sâu thẳm của Lệ Hữu Tuấn quét qua màn hình rồi chậm rãi dừng lại trên người Tô Kim Thư.
Dùng tầm mắt đem thân hình mảnh khảnh của cô phác hoạ một lượt: “Cô ấy”
Thấy anh thản nhiên chỉ vào mình, Tô Kim Thư trợn mắt há hốc mồm suýt chút nữa nổ tung tại chỗ: “Xin lỗi, tôi có chút…có chút không nghe rõ. Anh có thể nói lại lần nữa không. “
“Lớn lên rất đẹp, có khí chất và phong độ đều có thể lọt vào mắt tôi, bác sĩ Tô có vấn đề gì sao?” Bộ dạng Lệ Hữu Tuấn uể oải nói: “Hay là, bác sĩ Tô cảm thấy bản thân mình thật khó coi, không có chút khí chất cũng không có phong cách?”
Người đàn ông này!
Vừa giở trò côn đồ, vừa ung dung thản nhiên khen ngợi cô.
Làm cho cô ngay cả cơ hội phản bác cũng không có!
Tô Kim Thư đột nhiên bắt đầu hối hận vì lẽ ra cô không nên tiếp nhận ca bệnh này.
“Không thành vấn đề”
Cô gần như nghiến răng nói ra ba chữ này.
Nam y tá ngẩn người: “Cho nên?” Tô Kim Thư che mặt: “Chỉnh sửa khuôn mặt của tôi đi”
Nam y tá kinh hãi nhìn Tô Kim Thư: “Không ngờ bác sĩ Tô lại là người như vậy.”
Đúng như dự đoán.
Mặc dù hiệu quả của chỉnh sửa là rất thô, dữ liệu bất động bình ổn ban đầu thế nhưng lại có chút không ổn định.
“Trời ơi! Một chiêu này quả là rất hữu dụng!” Nam y tá kinh ngạc.
Tô Kim Thư nhìn số liệu nhấp nhô lên xuống, cảm thấy bất lực.
Muốn chữa khỏi Lệ Hữu Tuấn, xem ra chỉ có thể bắt đầu từ bản thân cô?
Nếu không chữa khỏi thì không có cách nào ly hôn.
Tuy nhiên, nếu cô dốc hết sức mình để chữa khỏi bệnh cho anh, thì cuộc hôn nhân này có ý nghĩa như thế nào?
Tô Kim Thư một lần nữa cảm thấy rằng anh dường như đã trở lại bình thường!
Đã một tiếng rưỡi trôi qua, Tô Bích Xuân không nhịn được nữa, mạnh mẽ xông vào.
Thời điểm cô ta thấy Lệ Hữu Tuấn một mình ngồi trong phòng trị liệu, Tô Kim Thư ăn mặc chỉnh tê, bên cạnh còn có một nam ý tá đang đứng: “Có chuyện gì vậy?”
Cô ta tức giận hướng về phía Tô Kim Thư.
Lúc này, Lệ Hữu Tuấn cũng bước ra ngoài Tô Kim Thư không muốn nói chuyện với Tô Bích Xuân, nhưng với tư cách là một bác sĩ, cô phải có trách nhiệm giải thích tình trạng của bệnh nhân một cách rõ ràng.
“Không có phản hồi nào trong giờ quan sát đầu tiên, sau đó thì dùng một chút phương pháp đặc thù, số liệu cũng biến động, có lẽ là hướng phát triển tốt”
“Cái gì? “
Có phản ứng rồi?
Hai mắt Tô Bích Xuân sáng lên khi nghe đến điều này.
Mặc dù Tô Kim Thư là một con người hèn hạ, nhưng cô ta có vẻ thực sự có năng lực về phương diện này.
Nếu cô ta thực sự có thể chữa khỏi căn bệnh không tiện nói ra của Lệ Hữu Tuấn và để cô ta thành công có được vị trí, cô sẽ cho cô ta một con đường sống.
“Đây chỉ là bước trị liệu đầu tiên”
Lời của Tô Kim Thư còn nói chưa hết đã bị Lệ Hữu Tuấn cắt ngang: t Sĩ Tô tự mình ra tay thì có lẽ hiệu quả sẽ càng rõ rệt hơn”
.“ Tô Kim Thư thiếu chút nữa phun ra máu Tự cô ra tay?
Anh nghĩ thật hay!
Tô Bích Xuân nhẹ nhàng cảnh giác bước tới bên cạnh Lệ Hữu Tuấn: “Hữu Tuấn, lời này của anh là có ý gì?”
“Ý của tôi là…là cô nên đi chuẩn bị, hẹn lần trị liệu tiếp theo.”
Lệ Hữu Tuấn sau khi nói những lời này xong liền quay người đi ra ngoài.
Tô Bích Xuân nhìn theo bóng dáng của Lệ Hữu Tuấn dần khuất ở chỗ thang máy, lúc này cô ta mới xoay người lại, phòng bị nhìn chăm chằm Tô Kim Thư, dường như muốn từ trên nét mặt của cô mà nhìn ra điều gì đó.
Chuyện của buổi tối hôm đó, cô có lẽ đã quên rồi?
Nói cho cùng, loại thuốc mà cô ta đưa cho Vương Tấn Phát là loại mới nhất, là mua từ nước ngoài với giá cao.
Tô Kim Thư cười nhạt khi thấy cô ta nhìn chằm chảm vào cô: “Cô đối với bản thân mình không tin tưởng như vậy sao?”
“Cô đang nói gì vậy?”
“Cô có vẻ rất sợ tôi và Lệ Hữu Tuấn ở cùng một chỗ đúng không?”
Bị đâm trúng nỗi lòng, Tô Bích Xuân giả bộ bình tĩnh: “Đùa với tôi sao? Với thân phận hiện tại, tôi cần phải sợ cô à?”
“Nói nhảm!”