Tô Kim Thư nhanh chóng cúi đầu xuống, khẽ nói: “Tôi không sao, đi thôi.”
Lệ Hữu Tuấn gật đầu, đi tới đài quan sát vài bước, trực tiếp ôm cô vào máy bay trực thăng và thắt dây an toàn.
Hơi thở của người đàn ông phun vào tai cô khiến cho toàn bộ hô hấp của cô cũng trở nên nhấp nhô.
Cánh quạt của chiếc trực thăng quay nhanh, gió lớn lại nổi lên, mãi đến khi chiếc trực thăng khuất dần thì mới có tiếng xì xào nổi lên trong đám đông.
“Người đàn ông đó rốt cuộc là ai vậy? Đã vậy anh ta còn công khai lái một chiếc trực thăng hoành tráng như vậy, anh ta có được sự cho phép của khách sạn không?”
“Cô ngốc à? Vừa rồi cô không nghe thấy người khác gọi anh ta là gì sao?”
“Hình như là cậu cả Lệ, trời ạ, không phải là họ Lệ ở thủ đô sao?”
“Tôi đoán là không sai được đâu. Theo tôi biết thì khách sạn này là một sản nghiệp trực thuộc tập đoàn Lệ Thiên, nếu đã là khách sạn của gia đình thì tại sao anh ta không thể trực tiếp lái trực thăng đến được?”
“Nói cũng đúng, thật sự không có cách nào phản bác rồi.”
Mọi người xung quanh vẫn đang xì xào bàn tán, trợ lý đặc biệt Lý đã đưa bản hợp đồng cho Lục Mặc Thâm rồi nói: “Ông chủ?”
Trước khi nói xong, anh ta đã nhìn thấy khóe miệng của Lục Mặc Thâm lạnh lùng cong lên.
Da đầu anh ta tê dại, anh ta chợt có một linh cảm không lành.
Bởi vì mỗi khi ông chủ lộ ra nụ cười này thì có nghĩa là anh ta đang thực sự tức giậi và một người nào đó sắp phải gặp vận rủi rồi Lục Mặc Thâm lạnh lùng nhìn mẹ con nhà họ Cố đang ngồi dưới đất khóc lóc, ánh mắt vô cùng lạnh lùng Lệ Hữu Tuấn, được lắm!
Nằm tay buông thống bên hông cứ năm rồi lại buông, nắm rồi lại buông, Lục Mặc Thâm phải mất một lúc lâu thì mới có thể hoàn toàn thả lỏng tâm trạng được.
Anh ta thờ ơ nhìn lướt qua vệ sĩ bên cạnh: “Xử lý tốt, nhất định phải thỏa mãn cậu cả Lệ”
“Không, cậu Lục, xin hãy tha cho chúng tôi, cầu xin anh hãy tha mạng cho chúng tôi”
Phía sau anh ta là tiếng khóc xé lòng, tiếng cầu xin tha mạng của mẹ con Cố Đức Hiệp.
Anh ta không nói, xoay người đi đến nhà vệ sinh.
Kính gọng vàng đã được tháo ra, trong gương vẫn còn một giọt nước lạnh nhỏ xuống khuôn mặt đẹp trai hoàn hảo.
“Lệ Hữu Tuấn!”
Lục Mặc Thâm phun ra một tiếng thở dài, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Anh ta đang định đưa tay lấy mắt kiếng của mình thì chợt nghe thấy một số âm thanh lạ phát ra từ căn phòng phía sau.
Vậy mà lại… hơi giống tiếng thì thầm đau đớn bị kìm nén của một người phụ nữ.
Ánh mắt đột nhiên trở nên vô cùng sâu thẳm, anh ta cau mày xoay người đi về phía phòng đó..
Sau đó anh ta đẩy cửa ra: “Ai?”
Lệ Hữu Tuấn trong chiếc trực thăng trông có vẻ thờ ơ.
Trên người Tô Kim Thư đang mặc chiếc áo vest màu đen của anh khiến cô trở nên nhỏ nhản vô cùng.
“Cậu chủ Lệ” Tô Kim Thư nhỏ giọng nói.
Lệ Hữu Tuấn nhìn lại cô.
“Có phải là tôi lại nợ anh một ân tình khác không?”
“Cho nên?”
Tô Kim Thư chợt thở dài một hơi: “Cứ một chút lại mang nợ anh như thế này thì đến năm con tôi mới có thể trả hết được đây?”
Phải biết, điều mà cô không thích nhất là nợ ân tình của người khác.
Tuy nhiên, Lệ Hữu Tuấn đột nhiên cúi người kéo nhẹ chiếc căm thanh tú của cô khiến cô phải ngước nhìn chính mình.
“Vậy thì cứ dùng cả đời đi, từ từ trả cũng được!”
Chính lúc này, chiếc trực thăng rung lắc dữ dội và phát ra tiếng động chói tai.
Tô Kim Thư không nghe thấy anh nói gì, chỉ thấy đôi môi anh cứ mở ra rồi đóng lại: “Cái gì? Vừa rồi ôn ào quá, tôi không nghe được anh nói cái gì”
Lệ Hữu Tuấn cứu như vậy mà nhìn cô, đột nhiên lùi lại phía sau, hai