“Dụ dỗ chồng khác, phá hoại gia đình của người khác đều là hồ ly tinh! Đúng là không biết xấu hổi”
“Các cô gái ngày nay đều đang trở nên vô đạo đức. Loại người này phải bị đuổi ra ngoài, để lại đây làm hại gia đình người khác sao?
“Phải, phải bị đuổi việc, không thì ai dám để cho chồng mình đến khám nữa chứ?”
“Nhanh chóng đuổi vi ra đây. Hãy cho chúng t Nhìn thấy dư luận đã đi về phía mình, người phụ nữ tự hào cười nhạo, cảm thấy lúc này có thể thêm dầu vào lửa.
“Đồ khốn, tôi biết rõ cô sẽ không chịu thừa nhận mà. Để cho cô tâm phục khẩu phục, tôi đã gọi theo chồng tôi tới đây!
Dương Siêu, anh đang làm cái gì vậy hả?
Đêm qua trên giường với cô ta không phải là rất vui sướng sao? Bây giờ lại trở thành một con rùa rụt cổ vậy?”
Người phụ nữ la hét, phía sau đám đông, một người đàn ông trung niên cao hơn một mét sau, to béo, một khuôn mặt toàn mỡ bước ra.
Anh ta lén lút nhìn Tô Kim Thư một cái, và sau đó “bịch” quỳ gối trước mặt người phụ nữ: “Vợ ơi, anh đã biết sai rồi. Người phụ nữ này đã dụ dỗ anh, cô ta nói dối anh rằng cô ấy là một bác sĩ nam khoa, nói dối anh để anh cởi quần cho cô ta kiểm tra … Hôm qua, anh đã không kiểm soát được. Anh hứa sẽ không bao giờ phạm sai lầm đó nữa!”
Vừa nói, anh ta vừa nhìn Tô Kim Thư một lần nữa: “Đồ đàn bà hèn hạ! Đừng bao giờ quấn lấy tôi nữa”
Khi nhìn cảnh đó, Tô Kim Thư quay cuồng trong đầu: cô rốt cuộc đã đắc tội với ai chứ? Lại còn dùng cách này để hãm hại cô.
Cũng chính lúc này, cô vừa đảo mắt, cô thấy ở phía cửa chính, Tô Bích Xuân và Lệ Hữu Tuấn đang đi về hướng này.
Một tia sáng lóe lên, và tất cả mọi thứ trở nên rõ ràng.
Hôm qua không thể diễn xuất thành công trước Lệ Hữu Tuấn, lại còn bị tổn thương, vì vậy bây giờ Tô Bích Xuân sợ là không thể chờ đợi để đòi lại cho bằng được một bàn thắng.
Chỉ là, còn chưa biết được là mèo nào cắn mèo nào đâu!
Tô Kim Thư: “Quý ông đây, nhìn dáng người lùn, mập mạp của ông, ai đã cho ông niềm tin rằng tôi sẽ quấn lấy ông chứ?”
Khi nghe điều này, đám đông bất đầu nghi ngờ.
Đúng vậy!
Nữ bác sĩ này là có một thân hình tốt, cũng là rất đẹp Làm sao có thể để mắt tới một người đàn ông vừa già vừa lùn tịt, xấu xí, béo ú như: vậy, trừ khi đầu óc có vất “Chồng tôi cũng nhận rồi, cô còn ở đây cứng mồm cứng miệng có phải không? Hôm nay, nếu tôi không khiến cô mất việc, thì cái mũ xanh của tôi xem như phát hiện vô ích!”
Khi thấy Lệ Hữu Tuấn bị thu hút sự chú ý rồi, Tô Bích Xuân nhếch miệng cười đắc ý.
Cô ta ngước nhìn lên và hỏi: “Chà, chẳng phải đó là Tô Kim Thư sao?”
Trong khi nói thế, cô ta nhìn qua khuôn mặt của Lệ Hữu Tuấn.
Nhưng người đàn ông này là quá sâu, cảm xúc không bao giờ tiết lộ, cô ta không thể nhìn thấy bất cứ điều gì.
Con điếm đó có quá nhiều thủ đoạn, phải tấn công trước.
Nếu đã không có cách nào để đuổi cô ta đi, vậy phải làm mọi cách để làm hỏng hình ảnh của cô ta trong mắt Lệ Hữu Tuấn.
Chỉ cần Lệ Hữu Tuấn bỏ rơi cô ta, bí mật của cô cũng sẽ không bao giờ bị bại lộ.
Khi nghĩ về điều này, Tô Bích Xuân nói tiếp: “Xem tình cảnh Tô Kim Thư lại ngựa quen đường cũ rồi. Đi ra nước ngoài một vài năm cũng không thay đổi được tính cách này. Như thế này là không ổn, chuyện bị phát hiện có lẽ công việc sẽ không giữ được nữa.”
“Là lỗi của người làm chị là em, đã không làm tròn bổn phận của mình, quản lý tốt em gái mình, dạy dỗ một cách đúng đắn mới khiến em ấy lầm đường lạc