Lúc nãy đang nói chuyện với Lãng du thì Văn Anh đến. Lãng du thấy cậu không trả lời lại, cô nàng bắt đầu nhắn liên tiếp.
16:42
[Lãng du]: Chỗ mình cũng lạnh rồi. Hôm nay mình mặc áo choàng bên ngoài, bạn cũng phải giữ ấm nhé.
[Lãng du]: Mà chuyện lúc nãy bạn bảo là chuyện gì?
[Lãng du]: Bạn đang bận à?
16:50
[Lãng du]: Trả lời mình đi mà. ????
[Lãng du]: ...
[Lãng du]: ...
17:30
[Lãng du]: @LeeAn
[Lãng du]:
[Lãng du]: Mình về nhà đã, bạn nhớ nhắn lại cho mình nhé. ????
An nhìn thấy một loạt tin nhắn thì tâm trạng cảm thấy khá hơn hẳn, cậu không ngờ có ngày bạn trên mạng lại lo lắng cho mình như thế.
Từ nhỏ đến giờ trừ những năm tháng ấm êm hạnh phúc khi sống cùng mẹ và dượng thì An toàn sống một mình, dù Hoàng thi thoảng có về thăm nhưng làm sao có thể lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn cô đơn của cậu cơ chứ, chính vì vậy nên cậu rất hay cảm động bởi những hành động quan tâm của người khác dành cho mình.
[LeeAn]: Mình đây.
[LeeAn]: Vừa nãy mình có việc bận không thể nhắn tin cho bạn, cho mình xin lỗi.
[Lãng du]: Không sao.
[LeeAn]: Bạn về đến nhà chưa? ️
[Lãng du]: Mình về đến nhà rồi. ????
An cảm thấy thả lỏng hơn nhiều, cậu chỉ đắn đo một chút rồi quyết định thử hỏi ý kiến Lãng du.
[LeeAn]: Mình muốn nhờ bạn tư vấn một chút có được không?
[Lãng du]: Bạn cứ nói đi. ????
[LeeAn]: Mình có một người bạn. Người này làm bạn trai của mình giận, bây giờ người đó muốn làm lành thì phải làm sao?
[Lãng du]: ...
[Lãng du]: Bạn trai???
[Lãng du]: Thì bảo người đó đến trước mặt và làm nũng thôi.
[LeeAn]: ...
[LeeAn]: Làm nũng á...?
[LeeAn]: Nhưng anh ấy có vẻ rất ghét mình.
An thấy mình nhắn nhầm vội vàng thu hồi lại tin nhắn, cậu chột dạ nhắn lại.
[LeeAn]: Nhưng người ấy có vẻ rất ghét bạn mình.
[Lãng du]: Bạn cứ thử làm nũng đi, không có bạn trai nào chống đỡ được chiêu này cả.
[Lãng du]: Nhầm, bạn kia.
[LeeAn]: ...
[LeeAn]: Ừm...
[LeeAn]: Cảm ơn bạn.
[Lãng du]: Không có gì.????
[LeeAn]: ????
An bỏ điện thoại xuống, chần chừ suy nghĩ. Liệu cậu làm theo cách đó có được không?
Gương mặt không biết nghĩ gì chợt đỏ bừng lên, nhưng An bất chợt nhớ lại có lần cậu gọi Trung là chồng, hắn thay đổi thái độ tỏ ra ghét bỏ, cậu lại không thể cười nổi nữa.
Dù sao người đã phản bội hắn cũng chính là cậu.
Thành phố A giờ này đã lên đèn, những đại lộ thênh thang dát một màu nê ông rực rỡ. Trong một căn biệt thự yên tĩnh ở phía đông thành phố, một người đàn ông đang nhấp một ngụm rượu vang với vẻ mặt hưởng thụ. Hắn ngồi đong đưa trên chiếc ghế cao ở quầy bar, miệng nở một nụ cười không rõ nghĩa khi nhìn vào màn hình máy tính trước mặt.
"Sắp đến lúc rồi..."
***
Trên nhà ga vào buổi sớm tinh mơ, một cậu trai gầy gò đang xách một túi hành lý to kềnh càng, trên đầu cậu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, cả thân hình được bao trong một chiếc áo bông dài đến tận đầu gối. Cậu chầm chậm lê bước ra ngoài, đập tay vào một chiếc taxi đang đậu gần đó.
Chú tài xế đang ngủ gật nghe thấy tiếng gõ cửa thì giật mình kinh hãi, đến lúc nhìn rõ bóng người bên ngoài thì vội vàng mở cửa kính, thò cổ ra.
"Taxi hả?"
An nở một nụ cười tươi tắn, một tay vẫn vỗ nhẹ vào cửa xe.
"Chú mở cốp xe để cháu cất đồ. Túi này to quá không để bên trên được."
Sau khi yên vị trên xe. An được sự ấm áp bên trong bao trùm, hơi lạnh trên người tan gần hết, cậu báo địa chỉ nhà của mình cho chú