Đúng là Trung. Sao hắn lại ở đây? An run lên, ôm chặt lấy hắn, nghẹn ngào hỏi:
"Là anh phải không?"
Trung vẫn chìm trong cảm giác ấm áp khi được ôm người thương vào lòng, nghe thấy vậy thì dịu dàng hôn lên tóc An rồi trả lời.:
"Phải, là tôi đây."
An càng ôm chặt hơn. Cậu không thèm suy nghĩ tại sao Trung lại có mặt ở đây, cậu chỉ tham lam vùi đầu vào ngực hắn hưởng thụ mùi hương thân quen.
Trung càng khó hiểu hơn, hắn cảm giác được An đang sợ hãi điều gì đó. Sợ hãi điều gì? Sợ mất hắn chăng?
Suy nghĩ này làm Trung tỉnh táo lại, hắn vẫn không hiểu lý do vì sao An lại phản bội mình, lúc trước hắn rất hoang mang về tình yêu của cậu, đối xử tàn nhẫn với cậu là để tự nhắc nhở mình không được sa vào.
Vậy mà chỉ có vài tháng không gặp, bao nhiêu nguỵ trang Trung tạo ra không cần người phá vỡ mà tự khắc sụp đổ, trong những lúc chống đỡ với nỗi nhớ nhung cồn cào, hắn biết mình đã không thể sống thiếu An.
Người nào thật lòng là người ấy thua cuộc. Hắn biết mình đã thua thảm hại rồi.
Từ lúc Trung quyết định cho An thời gian, hắn đã dọn hành lý qua bên này để chờ cậu trở về. Vốn tưởng còn phải đợi thời gian lâu lắm, không ngờ mới hơn một tháng mà An lại sà vào lòng hắn thế này.
An cũng nhớ hắn phải không?
Nhưng rất nhanh Trung không còn nghĩ được gì nữa, một đôi môi mềm mại chủ động dán lên môi hắn làm cho máu nóng trong người lập tức bốc lên.
Trong phòng tối tăm làm Trung không nhìn thấy biểu cảm của An nhưng hắn lại có thể cảm nhận rất rõ ràng cánh môi của cậu đang hơi run rẩy.
"Là em chủ động trêu chọc tôi nhé."
Trung cúi xuống khẽ cắn vào đôi môi đầy mật ngọt, mơn trớn xung quanh làm An bắt đầu thở gấp, cậu chủ động đưa lưỡi mình ra liếm nhẹ vào môi Trung.
Một ngọn lửa không tên cứ âm ỉ rồi bùng cháy, hắn cứ thế mà cứng, đôi mắt nhiễm đầy tình dục. Trung không kiềm chế nổi nữa lập tức dùng đầu lưỡi ấm nóng đẩy sâu vào khoang miệng ướt át, cuốn lấy lưỡi An hoà theo nụ hôn sâu.
Trung hôn mạnh bạo mà cũng rất dịu dàng, làm An đê mê trong đó, cậu cảm nhận được bàn tay của Trung khẽ vuốt ve đằng sau cổ, vì không nhìn thấy gì nên những nơi bị đụng vào cứ tê tê như bị kiến cắn. Một chân của Trung chen vào giữa hai chân cậu, thứ đồ chơi to lớn cố tình cọ vào đùi non mà ma sát.
An bị nụ hôn nóng bỏng làm người nhũn ra, trượt xuống, Trung nhanh nhẹn dùng cả hai tay đỡ cậu lên. Giọng nói trầm ấm phả khẽ bên tai.
"Nhớ tôi không?"
An ngửa đầu ra đằng sau, cả người dựa vào bức tường thở hổn hển.
"Nhớ... em nhớ anh lắm."
Trung không nhịn nổi nữa, ôm chặt lấy An vào lòng, mặt vùi vào tóc cậu ngửi mùi hương chanh quen thuộc.
"Nhớ thì đừng đi... đừng rời xa tôi nữa..."
An nghe vậy khẽ siết chặt tay, run rẩy nói:
"Được. Không rời xa nữa..."
Trung nghe thấy giọng nói của An hơi khàn, vội với tay bật đèn lên, ánh sáng bất ngờ chói vào mắt, An vội đưa tay che mắt nhưng Trung đã bắt kịp một giọt lệ vương trên má cậu.
Tim như bị ai nhéo một cái, Trung nhẹ nhàng vỗ về lưng khiến cảm xúc của An dần dần dịu xuống.
An lúc này mới ngước lên nhìn kỹ khuôn mặt người đàn ông mình nhung nhớ bấy lâu, trong mắt toàn là đau lòng.
Trung bây giờ nhìn