« Việc này còn có ai biết ? »
« Hồi nương nương, Triệu phi chỉ cho đòi ngự y qua xem, không có thông báo ra, nên e là chưa ai biết. »
Tiêu Quân Nhã bật cười, nghịch vòng tay, « Đây là đại sự, bệ hạ rất yêu thích giọng hát của nàng, giờ không nói được phải làm sao đây ? Xuân Phân, ngươi nói xem, hôm qua bệ hạ vắng vẻ nàng, nàng về Dương Tử cung khóc cho đến mức mất giọng ? Bản cung thấy có lỗi quá. »
Xuân Phân phì cười.
« Đi thôi, theo bản cung đến Dương Tử cung. Nếu là bị bệnh, thì cần phải điều trị cho tốt. » Còn nếu là bị hạ độc thủ, thì cần phải tra ra.
--
Dương Tử cung vốn cũng náo nhiệt, nay Triệu phi không khoẻ cần nghỉ ngơi, có không ít phi tần tới thăm nhưng đều bị cự tuyệt ở ngoài. Ai biết ai là thật tâm ?
Phong tiệp dư thần sắc không vui cũng vì không có ngoại lệ ; còn chưa lên kiệu ngồi đã thấy phượng liễn hoàng hậu từ từ mà đến. Mắt có hận ý, Phong tiệp dư che dấu ngay, cúi đầu, cung kính cúi người hành lễ.
Phượng liễn hạ xuống, Vương Phúc An đỡ Tiêu Quân Nhã, nàng thoáng nhìn Phong tiệp dư, « Đứng dậy đi. » Rồi sau đó hỏi : « Nàng đến thăm Triệu phi sao ? »
« Hồi nương nương, vẫn chưa. Nô tài Dương Tử cung nói, Triệu phi uống thuốc xong đã ngủ, thần thiếp không tiện quấy rầy, đang định trở về. » Phong tiệp dư cúi đầu đáp.
« Ugh. Vậy nàng về trước đi. »
Hoàng hậu được Vương Phúc An đỡ bước về hướng cửa điện. Phong tiệp dư lại cúi người hành lễ, lãnh ý trong mắt lại hiện ra.
« Hoàng hậu nương nương, Triệu phi vừa ngủ, không thể cung nghênh phượng giá, xin hoàng hậu thứ tội. » Thảo Trân chắn ở trước người hoàng hậu, cúi mình, không cho hoàng hậu tiến lên.
Tiêu Quân Nhã giương mày, « Bản cung nghe nói Triệu phi không khoẻ, đặc biệt tới thăm một phen, nếu như nàng đã ngủ, bản cung sẽ chỉ xem nàng rồi đi. »
Nàng sẽ vòng qua Thảo Trân mà đi.
« Hoàng hậu nương nương ! »
Thảo Trân sốt ruột, còn ngăn trở thì Xuân Phân quát lớn :
« Làm càn ! Hoàng hậu nương nương tới thăm chủ ngươi đó là thiên đại ơn trạch, ngươi ngăn trở là có ý gì ?! »
« Hoàng hậu nương nương thứ tội, Triệu phi không khoẻ, nô tỳ sợ phạm phượng thể ngài ! » Thảo Trân quỳ rạp trước hoàng hậu.
« Ha ha, ngươi không cần lo lắng, cho dù lây bệnh, bản cung sẽ không trách chủ ngươi. »
Tiêu Quân Nhã lãnh ý nhìn Thảo Trân, xem Thảo Trân bồn chồn lo lắng, mồ hôi lạnh ứa ra. Cho đến khi kịp phản ứng, hoàng hậu đã vòng qua nàng mà đi.
Tẩm cung Triệu phi. Hôm qua sinh nhật như vậy, vua vắng vẻ nàng, ngay cả Dương Tử cung cũng không đến. Mà nay... nàng lại bị mất giọng ! Triệu phi oán hận ngập trời, cầm chặt tấm đệm, nhất định có người hại ta, hạ độc ta làm ta mất giọng ! Chính là Uyển quý phi ! Buổi tiệc đó một tay cô ta xử lý mà ! Nghe bên ngoài vang lên tiếng nói, mắt Triệu phi trầm xuống, vội nằm lại giường, Mạt Mạt cúi người thay nàng dịch chăn xong rồi đi ra nội điện.
« Nô tỳ thỉnh an hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương kim an. » Mạt Mạt cúi người nhỏ nhẹ nói.
Tiêu Quân Nhã khoát tay : « Đứng dậy đi. Sáng nay cung