Khi Diêu quý cơ đứng trước Tiêu Quân Nhã cúi mình vấn an, hậu cung đã thay đổi. Vài phi tần có thể chống lại Hoàng hậu nếu không phải thất sủng thì là bị bệnh. Duy một Trần tần có thể cân sức ngang tài cùng Hoàng hậu nhưng nàng lại là người của Hoàng hậu. Cấm túc một tháng, trong cung phát sinh nhiều chuyện như vậy thực làm Diêu quý cơ bất ngờ.
Dung tu nghi : « Ôi, thời gian Diêu quý cơ hết cấm túc vừa kịp trung thu. Nhưng khổ cho Diệp quý tần. »
Diêu quý cơ sắc mặt cứng đờ.
Lưu quý nhân : « Trung thu là ngày đoàn viên mà, nói vậy ngày ấy có thể cho Diệp quý tần một ân điển. »
« Ah ? » Dung tu nghi quay đầu nhìn Hoàng hậu, « Nương nương, ngài nói đi ? »
« Xác thực nên như vậy. » Tiêu Quân Nhã gật đầu.
Nghe Hoàng hậu nói vậy, Dung tu nghi mấp máy môi, thấy mình hơi mất mặt.
Diêu quý cơ sửa sang lại nỗi lòng, đứng dậy : « Trần tần có thai, ta đang bị cấm túc nên chưa kịp tặng lễ. Hôm nay ta có mang theo một ngọc bài, mong Trần tần muội muội không chê. »
Diêu quý cơ lấy ra một viên ngọc, đi tới trước mặt Trần tần.
Trần tần ngẩn người, lễ phép đứng dậy, hai tay tiếp nhận ngọc bài và nhìn. Nàng cười nói : « Làm phiền Diêu tỷ tỷ nhọc lòng, muội muội xin nhận. »
Trên ngọc bài có khắc bốn chữ Phú quý an khang, xung quanh là lưu vân mẫu đơn, có thể nói là tinh xảo.
Diêu quý cơ mỉm cười đáp lại, sau đó xoay người nhìn Hoàng hậu : « Nương nương, thần thiếp có sao chép mấy quyển kinh phật vì Thái hậu cầu phúc. Suy nghĩ lại chuyện đã qua... Thần thiếp xin nương nương một ân điển, đó là chia nửa số kinh phật đưa đến cung Tích Thúy.»
Tiêu Quân Nhã vui mừng gật đầu : « Tốt. Hiếm có người được tâm như nàng. Thái hậu từ tâm, ngài sẽ hiểu tấm lòng của nàng. »
Chư phi nghe xong sáng tỏ, Diêu quý cơ đây là thay đổi phương thức tranh công. Trong cung đang mời tăng lữ siêu độ cho Đổng Nhụy, cần bảy bảy 49 ngày. Các phi tần ở cung Tích Thúy đều được dời đến cung khác, và nơi đó có lệnh nghiêm cẩn tới gần. Diêu quý cơ vừa ra, có mục đích gì bọn họ đều rõ. Có người kỳ quái, sao ngay từ đầu ở cung Thái hậu ngươi không nói, mà đợi đến cung Hoàng hậu mới nói? Song bọn họ chỉ âm thầm trào phúng trong bụng chứ không có nói ra mặt. Buổi thỉnh an mỗi sáng hôm nay là như thế, chư phi rảnh rỗi nói đùa một chút rồi mới tản đi.
Diêu quý cơ trở lại cung Ánh Nguyệt là liên tục chuẩn bị hạ lễ, dẫn người hướng cung Bích Hà mà đi.
Thai phụ trong cung không chỉ có một Trần tần đâu, còn Nam uyển nghi nữa.
Nam uyển nghi có bầu nên càng dễ hư hỏng và ngạo nghễ. Nghe thấy Trần tần mỗi ngày thỉnh an thì cười người ta phàm tục, không biết hưởng phúc.
Bầu bì mang con vua, ngươi không ở trong điện tĩnh dưỡng, chạy loạn làm gì?
Khi Diêu quý cơ đem lễ đến, Nam uyển nghi cao ngạo làm Diêu quý cơ tức cành hông, tặng lễ xong đi về liền.
Không đến một khắc sau, nàng lại đi cung Uyển quý phi. Nàng mới được tự do, giao thiệp thưa thớt nên nhiều nơi phải đi một vòng.
Kỷ Thi Vân thấy Diêu quý cơ thì không có kinh ngạc. Chứng phong hàn đã khá hơn nhiều, và mấy ngày nữa là trung thu, nàng không có ý định ở trong điện, nàng có thể nào để Tiêu Quân Nhã độc đơn độc đại ? Qua mấy câu, Kỷ Thi Vân đã tiễn Diêu quý cơ.
+
Gần đến trung thu, Tiêu Quân Nhã là người bận rộn nhất, nhưng may có Trầm quý tần và Triệu phi hỗ trợ nên cũng đỡ.
Ngày hôm đó, Tiêu Quân Nhã cầm danh sách thực phẩm trái cây dùng cho yến tiệc tìm Thái hậu tham khảo. Vừa bước vào thì nghe được tiếng trẻ con truyền đến.
« Hoàng tổ mẫu, ngài cũng ăn. »
Tiêu Quân Nhã giật mình.
Tế Vãn : « Vinh vương hôm nay thượng kinh, bên trong là Vinh vương phi mang theo Tiểu quận chúa tới ạ. »
Phải nhỉ, trung thu đến rồi, Vinh vương ở đất phong xa xôi cũng tới. Tiêu Quân Nhã cười, để Tế Vãn nâng tay đi vào. Càng vào trong, hoan thanh tiếu ngữ càng nhiều. Trong điện, có một phu nhân mặc triều phục, ôm tiểu cô nương ba bốn tuổi ngồi dưới Thái hậu. Tiểu cô nương đang cầm bánh đậu xanh mà ăn. Nàng đi vào, vấn an Thái hậu trước, sau lại tiến tới xem Tiểu quận chúa, khen bé vài câu, chọc Thái hậu cười liên tục. Vinh vương phi sắc mặt hồng hào, mày lá liễu, mắt hoa đào, miệng anh đào nhỏ, tư thái thướt tha, mười phần là mỹ nhân ; ôm Tiểu quận chúa hướng nàng kiến lễ.
Thái hậu vui vẻ ôm bé đưa tới Tiêu Quân Nhã : « Hoàng hậu nhìn xem, nha đầu có phải càng ngày càng đẹp mắt hay không ? »
Vinh vương không tệ, Vinh vương phi cũng là mỹ nhân, con của họ tất nhiên xinh đẹp. Tiểu quận chúa mắt to nhìn Tiêu Quân Nhã, miệng ngậm bánh đậu xanh, mặt phúng phính trắng nõn nà, bộ dáng quả thực hòa tan lòng dạ nàng.
« Dạ phải ạ. Hài tử ba bốn tuổi hạ địa kiến phong trường, người nhìn mặt bé xem, tương tự Vinh vương ; môi thì lại giống Vinh vương phi. Sau này lớn lên không biết sẽ đẹp biết bao nhiêu. » Tiêu Quân Nhã nói đúng sự thật. Bé rất xinh đẹp, bởi