"Gặp trẫm?" Tô Hành bật cười, "Cô ta còn mặt mũi nào gặp trẫm?"
Đắc Trung khom lưng, một chữ không nói.
"Trẫm nhốt cô ta đã thiên đại khai ân; cô ta còn khẩu xuất cuồng ngôn? Quả là không biết sống chết!"
"Tâm tư đố kị! Nhiều lần mưu hại hoàng tự; dụng tư hình đối cung nhân, trẫm dĩ vãng quá coi thường cô ta! Không hề biết cô ta ác độc!"
Thấy Tô Hành nổi giận, Quân Nhã nâng trà trản đưa tới, ôn hòa nói:
"Bệ hạ dĩ vãng cực sủng Liên muội muội, Liên muội muội luôn nghĩ tình xưa, lúc này nhận thánh chỉ, chắc là kinh dị không ngớt, hồ ngôn loạn ngữ cũng là có khả năng. Ngài đừng để bụng."
Người nói vô tâm, người nghe cố ý. Nàng đúng thật là có ý trấn an, tuy nhiên Tô Hành lại nghe ra ý khác. Lúc nhận trà, y trộm nhìn nàng: vẻ mặt ôn nhiên nhưng mi tâm khẽ cau cau, dường như ẩn dấu nỗi buồn. Tô Hành không khỏi thấy hổ thẹn. Y không phải là người không có tình cảm, dĩ vãng sủng ái Hân là vì thuở thiếu thời cô ta ngây thơ, tâm tính hồn nhiên. Lúc ấy Hân mười ba mười bốn tuổi; y mười sáu mười bảy; tình cảm ở một độ tuổi hồn nhiên. Y luôn ôm hy vọng Hân vẫn ngây thơ, thiện tâm như thuở nào. Nhưng không ngờ chính vì mọi cách bảo hộ mọi cách sủng ái biến thành quen thói; không kiêng nể gì cả, ngoài mặt mảnh mai nhưng tâm tính ác độc! Ngày nay nghĩ lại, phát hiện tình cảm đó trở nên mơ hồ. Bảy năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, có thể đủ để cải biến một người. Một Khả Hân khi xưa đã mờ nhạt trong trí nhớ. Khả Hân ngày nay âm độc hiểm ác khiến trái tim y băng giá. Không tin có ích gì? Lừa mình dối người mấy năm, cuối cùng vẫn bản chất vẫn lộ đó thôi. Dù đã hiểu rõ từ lâu, nhưng chung quy vẫn là không thể dừng lại sự bàng hoàng. Nhiều hơn là sự thất vọng.
Đối với Liên Khả Hân, y có yêu, song đó chỉ là tồn tại ở thời trẻ. Sau đăng cơ thành Đế, y có hậu cung vô số mỹ nhân, tư sắc hơn cả Khả Hân chỗ nào cũng có... Và, y còn có Hoàng hậu - Tiêu Quân Nhã. Nhã danh Nhị tiểu thư Phủ Định Quốc Công y đã sớm nghe qua. Trước đây, hồi còn học ở Quốc Tử Giám, y đã gặp qua nàng. Giữa rừng hoa, với lam y, nàng an tĩnh dịu dàng, khuôn mặt tuy non nớt nhưng đã có vẻ của mỹ nhân tuyệt thế. Nàng đứng ở dưới tàng cây hoa đào, vui vẻ cười đùa với tiểu nha hoàn, chỉ về một phương hướng nào đó. Rồi nàng nghiêng đầu, nhìn thấy thiếu niên áo trắng ngồi bên song cửa sổ ngưng mắt nhìn mình, vì vậy cười nhạt một tiếng. Hoa đào khi đó đều thất sắc. Nếu nói khi đó y không kinh ngạc thì là giả. Chỉ là lúc ấy y có Khả Hân, nàng có Vân Hạc.
Thấy Tô Hành sững sờ, Quân Nhã nhẹ giọng gọi "Bệ hạ."
Tô Hành ngẩn ra, cười tiếp nhận trà trản.
"Trẫm nhớ tới lần đầu tiên gặp Hoàng hậu."
"Thần thiếp cũng nhớ. Lúc ấy ngài bị Thái phó nhéo lỗ tai."
Lúc đó y còn là Thái tử, mặc bạch y, thanh dật tuấn lãng, ôn nhuận như ngọc, hơi thất thần nhìn nàng. Nhìn nàng cười xong, trong mắt còn phát sáng, ôn hòa cười đáp lại. Đúng lúc Thái phó đi tới, không kiêng nể gì nhéo tai y, làm một đám Hoàng tử Công chúa khác liên tiếp cười. Nghĩ vậy, Tô Hành buồn cười.
"Chuyện cũ thời đó hôm nay nghĩ lại thấy thật buồn cười."
Xem Đế Hậu hai người trò chuyện xa xưa, bầu không khí đông lạnh trong điện từ từ ấm lại, Đắc Trung thở phào, đang chuẩn bị im lặng lui ra thì Tiểu Ngô Tử đi vào, nói Trần tần cầu kiến. Mí mắt Đắc Trung giật giật, thầm than điều y lo lắng vẫn tới.
Trần tần đong đầy mắt nước mắt, được Thiên Vũ đỡ tới. Người vốn mảnh mai, hơn nữa lại có bầu, nhìn cảm giác lung lay sắp đổ làm con tim Quân Nhã nhảy dựng.
"Xin bệ hạ làm chủ!"
Trần tần quỳ xuống, mặt trắng như giấy, với nước mắt trong suốt, áo choàng sắc cam xòe trên đất như một đóa hạnh hoa nở rộ.
Thiên Vũ cũng là mặt đầy nước mắt, muốn đỡ Trần tần đứng lên lại không dám.
"Làm sao? Thiên Vũ,còn không mau đỡ chủ nhân nhà ngươi đứng lên!" Quân Nhã nhíu mày nói.
Tô Hành nhăn mày:
"Có mang sao không ở trong cung, nàng cớ gì chạy lại đây?"
Trần tần không cho Thiên Vũ đỡ, nước mắt hai hàng chảy xuống, thê lương ngẩng đầu nhìn vua, nức nở nói:
"Bệ hạ, xin ngài làm chủ..." Nàng nhìn về phía Hoàng hậu: "Thần thiếp ở đây. . . khó sống quá..."
Quân Nhã không rõ Trần tần làm sao, vì vậy đi qua:
"Muội muội đang có mang, mau đứng dậy đi. Có chuyện gì từ từ nói." Nàng sẽ khom lưng nâng Trần tần dậy, Trần tần nhanh hơn làm hiệu cho Thiên Vũ, Thiên Vũ lúc này mới đỡ Trần tần, Trần tần chỉ vươn tay đặt vào tay Hoàng hậu vươn tới và đứng dậy.
"Sao dám làm phiền nương nương."
"Hoàng hậu, nàng về nghỉ ngơi trước đi."
"Bệ hạ, thần thiếp không sao." Quân Nhã xoay người trở về, bất đắc dĩ mà cười. "Ngài cũng biết thần thiếp, nếu không biết kết quả thì không yên lòng."
Tô Hành giơ tay xoa xoa mi tâm, "Thôi được. Trẫm cho phép nàng ở đây xem."
"Tạ ơn bệ hạ."
"Trần tần, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Tô Hành trầm xuống, sau