Tôn Đắc Trung đi rồi, Tô Hành đứng lên, đi tới trước mặt Tiêu Quân Nhã ngồi xuống, nhìn thần tình hao hụt của nàng và cầm tay nàng:
"Quân nhã, Vương Thanh nhiều lần căn dặn nàng phóng khoán tâm trí, không được suy nghĩ nhiều. Nàng thế này, trong lòng trẫm khó chịu..."
Tiêu Quân Nhã chống lại ánh mắt Tô Hành, cười khổ.
"Thần thiếp, không biết nên làm thế nào cho phải."
Tô Hành giơ tay xoa gò má nàng:
"Quân nhã, trẫm đã nói sẽ không để nàng thất vọng; sẽ cho nàng lẽ phải, nàng không tin trẫm sao?"
Mâu sắc lóe lóe, nàng không nói lời nào. Thần tình càng hao hụt. Tô Hành thở dài, nắm cổ tay của nàng:
"Trẫm biết nhiều lời cũng vô ích." Y đứng lên, dắt tay nàng: "Bồi trẫm đã lâu, nàng cũng mệt mỏi, về nội điện nghỉ đi."
Nàng cắn môi, cúi đầu nói:
"Thần thiếp có câu, không biết... Không biết có nên nói hay không."
"Nàng nói đi."
"Về mặt cá nhân, thần thiếp luôn ước ao được như Liên muội muội. Ngài sủng nàng thế nào, thiên hạ đều biết. Trong tim ngài, vị trí Liên muội muội sợ là không ai có thể dao động. Nàng ở trong đó chiếm phân lượng rất nặng... Phân lượng đó, là thần thiếp muốn cầu cũng không được..."
"Người ta nói, có yêu sẽ có hận. Ngài bây giờ tức giận như vậy cũng là như thế."
Tô Hành nhíu mày, thở dài một hơi.
"Đây là lần đầu nàng nói những lời này." Tô Hành ngồi xuống, nắm tay nàng, "Nàng, có từng oán trẫm?"
Tiêu Quân Nhã lắc đầu.
"Không. Không có. Ngài có ngài khó xử, thần thiếp làm sao cố tình gây sự."
Tô Hành hổ thẹn, ôm chầm lấy nàng.
"Quân Nhã, là trẫm dĩ vãng thua thiệt nàng."
"Nếu trẫm nói, trẫm đối Khả Hân... Không có hận cũng không có oán, chỉ có thất vọng, nàng tin trẫm sao?"
"..."
"Quân nhã, trẫm cùng Khả Hân... Nói gặp nhau không bao lâu, cũng là bảy năm. Nàng ấy khi xưa... Vừa ngây thơ lại thiện tâm, trái ngược với đầy thủ đoạn và độc ác như bây giờ. Trẫm vẫn luôn không tin nàng ấy sẽ trở nên như vậy - nhưng chuyện cho tới bây giờ, trẫm phải đối mặt. Khả Hân đã không còn là Khả Hân dĩ vãng. Khả Hân hôm nay chỉ là ác phụ thâm độc ngay cả trẫm cũng nhìn không ra."
"... Ngài... Có hối hận vì đã đưa nàng vào cung không?"
Tiêu Quân Nhã chậm rãi ngước mắt, chống lại ánh mắt y. Thần sắc nàng nhàn nhạt, hao hụt, phản chiếu ở con ngươi của y chính là nhìn có vẻ thương cảm.
Tô Hành nói: "Hối hận."
"Mà, khi trẫm nhìn thấy nàng, mới phát hiện, hối hận vô ích. Mấy năm qua, nàng càng trầm ổn đại khí, dịu dàng, quyến rũ. Còn nàng ta..." Tô Hành lắc đầu buồn cười, "Ngoài mặt nhu mì nhưng tâm tư ác độc, không đạt mục đích không bỏ qua."
Tiêu Quân Nhã miễn cưỡng cười.
"Thần thiếp là Hoàng hậu, là mẫu nghi thiên hạ, cần phải nghiêm nghị đoan trang, đức hạnh làm gương cho cả cung. Liên muội muội là sủng phi... Là không giống."
Là một Hoàng hậu cần phải đoan đoan chính chính, quản lý tốt hậu cung, không để vua phân ưu. Mà Liên Khả Hân là sủng phi, được vua sủng, và vì ân sủng cho nên càng muốn được nhiều.
Tay Tô Hành xuôi theo lưng của nàng, nói:
"Tâm tính con người thay đổi bất thường... Người ngày nay không thay đổi cũng chỉ có nàng..."
"..."
"Trẫm biết dĩ vãng trẫm tổn thương nàng, nhưng sau này sẽ không, trẫm sẽ sủng nàng yêu nàng, không bao giờ... Trẫm sẽ không bao giờ để nàng chịu thiệt nữa! Quân nhã, nàng đừng giận trẫm nữa, có được không?"
Nàng còn chưa nói, y cười đưa tay sờ bụng nàng:
"Hài tử đều có rồi, nương tử vẫn giận dỗi không màng đến vi phu, không sợ hài nhi chúng ta chê cười hả?"
"Bệ hạ! Bao nhiêu người thế này, ngài lại không đứng đắn lấy thần thiếp ra vui đùa!"
"Vi phu có nói sai sao? Lỡ như hài nhi sinh ra rồi không chịu gặp trẫm – người cha này thì làm sao đây?"
"Ngài không đứng đắn!"
Tô Hành ôm nàng. Nàng dựa vào lòng y, nghe y nói:
"Trẫm mới nghĩ, mm, cảm thấy... Ugh, hình như Hoàng hậu ghen tị thì phải?"
Nàng đỏ mặt, nhỏ giọng nói:
"Phi tần đố kỵ là tội lớn, thần thiếp là Hoàng hậu, nào dám như thế."
Tô Hành khẽ cười, vỗ về lưng nàng.
"Bây giờ không có người ngoài, hai vợ chồng chúng ta còn có cái gì không thể nói?"
"Ngài còn như vậy thần thiếp sẽ không để ý đến ngài nữa!"
"Trẫm không dỗ ngọt nàng nha. Trẫm đang nói thật lòng mà."
Dứt lời, y lại nhận thêm một quyền. Tô Hành nắm lấy tay nàng, cười xấu xa.
Bầu không khí đang hòa hợp, nếu nhắc tới Liên Khả Hân nữa sẽ phá hư, nhưng mà Tiêu Quân Nhã... Vùi vào lòng y một lúc, nàng ngẩng đầu lên hỏi:
"Bệ hạ, Liên sung y nên xử lý thế nào?"
Tô Hành nghe xong cũng hơi mất hứng.
"Trẫm hiện tại không muốn nhắc tới. Chờ Tôn Đắc Trung đi. Nếu Trần tần nói thật, cô ta cũng chỉ có vào Lãnh Cung."
Tiêu Quân Nhã cau mày, "Bệ hạ, không phải Lãnh Cung thì không được? Liên gia..."
Tô Hành nhéo má nàng.
"Nói trẫm không lo Liên gia là không thể nào. Lúc trước giam cầm nàng ta đã là nể mặt Liên gia rồi. Với chứng cứ như thế, trẫm hoàn toàn có khả năng ban rượu độc cho nàng, nhưng rốt cuộc nàng ta vẫn là người của Liên gia..." Y thở dài, "Việc nàng ta khắt khe cung nhân e là sẽ truyền khắp cung, nếu trẫm không trừng phạt nghiêm khắc, sau này làm sao phục chúng?"
Thấy