Đêm. Giờ hợi. Toàn cung tắt đèn.
Lãnh Cung tiêu điều. Hai cái đèn lồng ngoài cửa điện bị gió lạnh thổi không ngừng đung đưa. Đinh Hương cau mày chà tay, đang muốn đóng cửa điện, bỗng từ bên trong lao ra một người có thần tình lo lắng, hai mắt đẫm lệ, nắm tay nàng:
"Cầu xin cô hãy đi Ngự Y Viện thỉnh một ngự y, chủ của ta thực sự không được!"
"Ngự y? Mày nằm mơ à? Có thuốc cho chúng mày đã là không tệ rồi còn đòi ngự y; mày nghĩ thứ nằm trong kia còn là Hinh phi nương nương sủng quan lục cung sao?" Đinh Hương hết hồn, quẳng Hạ Lệ ra, tức giận nói.
Nương theo ánh trăng, Đinh Hương nhìn Hạ Lệ nằm dưới đất, cười châm chọc. Bọn họ là cung nữ ở Lãnh Cung, cuộc sống không dễ dàng, lạc thú duy nhất là bắt nạt những ai được vào đây. Mặc kệ những người đó trước kia ra sao, một khi đã vào đây thì gì cái gì cũng không phải, cho nên một cung nữ Lãnh Cung nho nhỏ cũng có thể tùy ý nhục nhã.
"Ta cầu xin Đinh Hương cô nương từ bi, hãy cứu chủ của ta..." Hạ Lệ khóc, dập đầu, nghẹn ngào.
"Aha... Chủ của mày chứ không phải chủ của tao." Đinh hương đá Hạ Lệ vào trong cửa, "Muốn khóc thì quay trở lại chủ mày mà khóc. Nhanh cút đi; đừng ở đây vướng bận."
Đêm hôm khuya khoắt lạnh lẽo, trước cửa còn có người như khóc tang, Đinh Hương thấy xúi quẩy, tung cú đá không nhẹ. Một tay vịn cửa, sẽ đá thêm, thì có tiếng cười thanh lệ truyền đến:
"Ah? Đây là thế nào?"
Đinh Hương sửng sốt, quay đầu thấy được người cuống quít quỳ xuống.
"Nô tỳ gặp qua Đức phi nương nương, Diệp quý tần."
"Đứng dậy đi." Đức phi cười khoát tay.
"Bản cung nghe nói Liên muội muội bị bệnh, mới suốt đêm cùng Diệp quý tần chạy đến xem." Đức phi cười nhìn Hạ Lệ mặt đầy lệ và quỳ, rồi nhìn Đinh Hương: "Bản cung dẫn theo ngự y đến, có thể vào chứ?"
Hạ Lệ nghe vậy ngẩng đầu, song lại đối mặt với ánh mắt hung tợn của Diệp quý tần mà hoảng hồn, không thốt nên lời.
Đinh Hương nịnh nọt cười, mở cửa, và đẩy Hạ Lệ ở giữa cửa sang một bên.
"Nương nương mời vào ạ. Lãnh Cung lạnh lắm; mong nương nương chớ trách."
Đức phi cười vẻ không sao cả, mang người đi vào. Diệp quý tần thì quay đầu lại nhìn Hạ Lệ, rồi đảo mắt nhìn phía Đinh Hương bảo:
"Trông coi nó."
Đinh Hương gật đầu, chặn Hạ Lệ ở ngoài.
Diệp quý tần đi theo Đức phi, nhìn xuống một gốc cây già ở bờ tường, cành khô ánh trên mặt đất một cách quỷ mỵ. Thỉnh thoảng gió lạnh thổi qua, và xào xạc xào xạc, nghe mà tê da đầu. Đức phi đứng ở hành lang, chuyển mắt nhìn cái cửa sổ hư nát, sau mặt không thay đổi đẩy cái cửa phòng – nhìn có vẻ còn hơi tốt. Bên trong chỉ có một ngọn đèn. Đức phi chậm rãi đi vào, thẳng hướng vào buồng trong. Diệp quý tần đi sau cau mày. Mốc quá. Một hỏa lò cũng không có! Thật là lạnh lẽo!
Liên Khả Hân nằm trên giường hẹp, nghe thấy tiếng mở cửa, vô lực hỏi:
"Hạ Lệ... Ngự y chịu tới sao..."
"Ah, đây là Hinh phi tỷ tỷ sao? Nhìn mãi mà muội muội không biết."Trả lời nàng là những tiếng bước chân thật chậm, thật nhẹ, cùng tiếng nói hả hê của Diệp quý tần.
Liên Khả Hân giật mình, rồi trầm tĩnh. Nàng đã không còn oán giận vì những người này dằn vặt. Nàng duy nay chỉ muốn sống sót. Sống sót để đi ra khỏi đây.
Thải Hà đặt hồ cừu lên ghế; Đức phi chậm rãi bước tới ngồi xuống, nhìn Liên Khả Hân nằm ở trên giường, nhìn cái chăn vừa cũ vừa dơ mà cười.
"Nghe nói muội muội bị bệnh, bản cung và Diệp quý tần tới thăm một chút. Lãnh Cung kém cỏi thế này, không trách được muội muội ngã bệnh."
"Lúc tới còn thấy Hạ Lệ khóc xin Đinh Hương đi gọi ngự y, còn tưởng rằng tỷ tỷ bệnh tình nguy kịch, mà giờ thấy có vẻ cũng không có gì đáng ngại." Diệp quý tần đứng ở bên cạnh Đức phi, tiếp lời.
Liên Khả Hân nằm ở trên giường, mặt không chút máu, môi trắng bệch, tóc tai lộn xộn, trên cổ tay còn có thể ẩn ẩn thấy vết hằn đỏ. Lòng sinh nghi ngờ, Đức phi gọi bảo Đỗ cô cô đi xem cổ tay Liên Khả Hân; sợ nàng phản kháng mà sai những người khác tùy thời đè nàng lại. Song Liên Khả Hân không nhúc nhích. Không phản kháng gì, mặc cho nhóm người Đỗ