Tô Hành bị nói trúng tim đen; biểu tình nghiêm khắc nói:
"Trẫm lo lắng nàng phiền lòng đó. Đang mang thai, không được nghĩ nhiều, nàng xem vẻ mặt buồn thiu vừa rồi của mình đi, làm sao không khiến trẫm lo lắng?"
Tiêu Quân Nhã cười vui:
"Thần thiếp cũng giống ngài thôi mà. Ngài biết không, Bạch dung hoa tới, chỉ đưa một chữ điều cho Vương Phúc An, thần thiếp sau khi xem xong mới tuyên nàng vào."
Nàng thu liễm vẻ mặt vui cười; mặt hơi buồn buồn:
"Bạch dung hoa tới xin thần thiếp giúp một tay, trong nhà nàng gặp việc khó..."
"Việc này có liên quan đến triều chính... Thần thiếp không biết nên nói như thế nào..."
Tô Hành trầm mặt, tùy ý ném cuốn sách lên tháp, đi tới kéo tay Tiêu Quân Nhã, nhẹ giọng trấn an:
"Nàng nói đi. Nàng bây giờ có tâm sự không tốt, cho cả nàng và hài tử."
"Không sao hết. Nàng cứ nói đi. Bạch dung hoa nói gì với nàng?"
Nghe vậy, ngoại trừ bớt đi việc Nhâm Bình ngôn luận Quốc trượng hay em vợ vua, tất cả nàng đều nói rõ ngọn nguồn. Sau cùng, dường như nhớ tới điều gì, nàng giơ tay:
"Ngài xem; vòng ngọc này trước đây Nhâm thục nghi tặng cho thần thiếp, phẩm chất còn tốt hơn cả trân phẩm trong cung nữa. Trước đây, thần thiếp không lưu tâm; mấy hôm trước Thanh Trúc lấy ra ngoài, thần thiếp thấy màu sắc không tệ nên thích, đeo mấy ngày. Hôm nay, nghe Bạch dung hoa nói, mới phát giác Nhâm Sâm không đáng tin."
Tô Hành trầm tư. Cho thấy Giản Vân Hạc chưa dâng tấu. Nàng rót trà, yên lặng nhìn y.
"Quan thanh liêm Nhâm Sâm... Hmph! Trẫm còn nói hắn làm sao cam tâm tình nguyện ở lại Tô Châu."
Nàng đưa nước trà cho y.
"Tô Châu phồn vinh, cách Kinh lại xa. Nhâm Sâm còn có danh tiếng... Quan lại bao che cho nhau, ngài cũng biết mà."
Tô Hành tiếp nhận trà, nhãn thần bình tĩnh, không nói lời nào, cũng không động đến trà.
"Thần thiếp cả gan... Nếu việc này là thật, e liên lụy không ít người."
Tô Hành càng trầm mặt, uống trà, rồi để trà trản lên án – bàn dài.
"Nàng nghỉ ngơi đi. Việc này trẫm tự có tính toán."
Sau đó, Tô Hành rời đi điện Trường Sinh. Không bao lâu sau, Tiểu Ngô Tử đến dời tấu chương đi.
Màn đêm buông xuống, Tiêu Quân Nhã uống xong thuốc dưỡng thai, đang muốn nói Tô Hành nàng sẽ ngủ trước; Tô Hành nói đến dì nàng ở Tô Châu. Có nghĩa là Bạch Trinh có thể để nhà dì nàng chiếu cố. Vả lại mẹ nàng cũng đang ở Tô Châu. Nàng nghĩ Nhâm Bình cũng không biết họ hàng gần của Hoàng hậu ở trên địa giới của mình, cho nên mới có gan lớn tiếng. Mà, nhà dì nàng rất khiêm tốn, phỏng chừng dù có nghe Nhâm Bình nói thế nào cũng chỉ cười cho qua. Nói chung chuyện Nhâm Sâm phải tra xét rõ ràng, Bạch Trinh cũng không có khả năng ra tù ngay lập tức, cho nên mới cần nàng nói cho dì một tiếng. Có thể thấy, vua để ý chuyện này.
Tô Hành giao phó người âm thầm điều tra Nhâm Sâm. Bằng chứng rất nhanh cũng có ngay sau đó. Giản Vân Hạc lâm triều tố Nhâm Sâm, với đầy đủ chứng cứ và các quan viên cấu kết. Này hành động Giản Vân Hạc làm rất đúng lúc. Cho dù Tô Hành đa tâm, cũng không nghĩ ra Giản Vân Hạc có liên hệ gì với Phủ Định Quốc Công. Tiếp đó, kết cục Nhâm thục nghi tất nhiên không tốt: giáng thẳng xuống làm Nhất đẳng Canh y, chuyển ra cung Nghi Nguyên, dọn đến cung Mai Đình không một bóng người.
Chuyện đường đệ Bạch dung hoa -Bạch Trinh đã được giải quyết như thế đó.
Vụ án Nhâm Sâm liên lụy rất rộng, Tô Hành đại nộ. Phàm là liên lụy đều nghiêm trị xử lý; y quét sạch trong ngoài triều đình một lần.
Xuân Phân mang tin tới cho nàng. Nàng vừa ăn mai hoa cao vừa không mấy để ý mà hỏi:
"Liên Khả Hân thế nào rồi?"
Xuân Phân sửng sốt, rồi cười hả hê.
"Ngài cũng biết, Liên thị ở trong cung đắc tội rất nhiều người, lần này vào Lãnh Cung, các cung đều qua nhìn a. Đêm qua nô tỳ đi, người của Triệu phi cũng vừa đi."
Đáng tiếc mấy người Dung Tiếu, Hạ Vi Hân chết sớm, nếu không không biết bọn họ sẽ giày vò Liên Khả Hân thế nào.
"Bệ hạ cũng chỉ mắt nhắm mắt mở, đừng đi quá mức thường xuyên." Nàng bưng trà và nhấp trà.
"Heh... Nô tỳ biết rồi. Nhưng mà không có nô tỳ, các cung khác sẽ bỏ qua sao?"
Nàng nhếch mép cười. Gác lại trà trản, nói:
"Theo bản cung đi dạo. Ở mãi trong điện cũng không tốt."
Xuân Phân nhìn bụng Hoàng hậu, vẻ không đồng ý.
"Không phải Vương Thanh nói phải đi nhiều một chút sao; ngày hôm trời tốt, theo bản cung đi dạo đi."
Xuân Phân rối rắm, song thấy Hoàng hậu cười, cuối cùng là thỏa hiệp.
Ngoài điện. Ánh dương quang hòa dịu. Tuyết tan. Gió cũng không nhiều. Không khí đầy hương mai. Đúng là ngày đẹp trời. Lúc gần đi nàng bị Xuân Phân bọc kín, sợ nàng lạnh. Bây giờ nàng vừa có ý định gỡ nón xuống, Xuân Phân đã không vui. Đang lúc dở khóc dở cười, nàng nghe xa xa truyền đến những tiếng cười nhẹ nhàng. Vương Phúc An lanh trí, đi trước nhìn một