Tiêu Quân Nhã trở lại yến hội. Vĩnh Yên và An Du Dương vẫn chưa trở lại. Nàng nhẹ nhàng nhìn Giản Vân Hạc ở dưới đang cầm chén rượu, rồi thu liễm ánh mắt. Tất cả lại như thường.
"Vinh Vương muốn mưu phản." Tiếng của Giản Vân Hạc như thế trong đầu nàng. Vinh Vương ngấp nghé ngôi vị đã lâu- ngay sau khi Tô Hành làm vua, Vinh Vương phải về đất phong là Hoài An. Hoài An cách Kinh Thành rất xa, giống như điều kiện và dân phong ở đó, kém rất xa Kinh Thành. Tô Hành bổn ý là muốn Vinh Vương chỉnh đốn tốt Hoài An, để ít nhiều gì cũng phân tán được một ít ý tưởng đại nghịch bất đạo của y. Mà Vinh Vương đúng là có tài năng; trong hai năm đã sửa trị Hoài Nam thỏa đáng, được dân chúng kính yêu; với lại y không gần nữ sắc, không có trắc phi, ba vị thiếp cũng không có gì đáng nói, chỉ có một Vương phi Cố thị thịnh sủng không suy. Ngay cả một vài lão đại thần xa ở Kinh Thành khi nói đến Vinh Vương thì là khen không dứt miệng. Có thể nói, so với Tô Hành thì Vinh Vương còn có tài trị quốc.
Vinh Vương là Đại hoàng tử, song mẹ lại là Nhị phẩm Tu nghi, không thể sánh được với con vợ cả - Nhị hoàng tử Tô Hành. Và cả hai người Tô Hành và Vinh Vương - Tô Cảnh đều được Tiên Đế yêu thích, nhưng Thái tử vị chỉ có thể của Tô Hành; ngôi vị, cũng là của Tô Hành. Điều đáng nói là, người sinh dưỡng Đại hoàng tử - Dương tu nghi... theo lý thuyết, người sinh dưỡng Đại hoàng tử ít nhất cũng phải là Nhất phẩm Phi vị, nhưng bà ta thủy chung chỉ là Nhị phẩm Tu nghi?... Phần lớn là vì Thái hậu – khi còn là Hoàng hậu thì rất được Tiên Đế sủng ái, từ khi vào cung đã thịnh sủng không suy, vì vậy khi Tô Cảnh được sinh ra Tiên Đế cũng không có tấn vị cho Dương tu nghi, đối đãi Dương tu nghi kiểu không nóng không lạnh, nếu Dương tu nghi không sinh được Hoàng tử được Tiên Đế yêu thích thì e cũng bị Tiên Đế lãng quên. Bởi vậy, có thể thấy được thủ đoạn của Thái hậu.
Tô Cảnh vì mẹ cuối cùng buồn bực mà chết cho nên bất mãn Thái hậu. Và đồng thời vì Tô Hành chiếm chữ Đích mà một bước lên mây - Thái tử vị, ngôi vị tất cả đều nằm trong túi, không hòa nhã với đệ đệ y. Tô Hành dĩ nhiên là không thuận với vị ca ca dã tâm quá nhiều, vì vậy vừa đăng cơ đã điều người ta tới đất phong. Thành thử hai huynh đệ oán hận chồng chất. Nếu Tiên Đế không để lại thánh chỉ thì hai người chắc đã tương tàn. Có thể thấy cả hai đều kính trọng Tiên Hoàng, nhưng dù có kính trọng thế nào thì Tô Cảnh không bỏ được ngôi vị.
Lại nhìn mặt mày hớn hở Tô Hành, Tiêu Quân Nhã không dấu vết mà cau mày. Rồi lại nhìn Vinh Vương.
Vinh Vương tự dưng tìm Giản Vân Hạc và lôi kéo y, đừng nói là y đợi không kịp; muốn nhân lúc đầy tháng con trai con gái của nàng mà tạo phản? Nay Liên gia bất trắc; Tiêu gia chiếm được Đế tâm; Giản Vân Hạc là tân phái trong triều mà Tô Hành cực trọng dụng. Liên gia bất tài, bỏ đi rồi. Tiêu gia thì không thể dùng. Vinh Vương duy nhất chỉ có thể lôi kéo Giản Vân Hạc. Lấy thủ đoạn của Giản Vân Hạc, làm tan rã nội bộ triều chính của Tô Hành quả không phải việc khó. Nếu Giản Vân Hạc hợp tác với Tiêu gia, Tô Hành chẳng phải xong rồi?
Tiêu Quân Nhã thầm cười: Vinh Vương quả là có suy tính. Quan hệ thuở thiếu thời giữa nàng và Giản Vân Hạc hẳn là Vinh Vương đã tra ra được. Bằng không, tính cách Giản Vân Hạc, y sẽ không mạo hiểm mà gặp nàng. Giản Vân Hạc tuy mập mờ nhưng nàng biết. Y không có lòng mưu phản. Hơn nửa chỉ là muốn thừa cơ gặp nàng. Tiêu Quân Nhã thấy buồn cười. Trước đây ngươi ra đi dứt khoát như vậy, cớ gì bây giờ trở về làm bộ thâm tình?
Thật buồn nôn!...
Tsk! Nàng không quan tâm. Coi như Vinh Vương muốn mưu phản đi, thì ai giúp y? Y tuyệt đối sẽ không mạo hiểm. Dù y có ý niệm thì cũng phải đợi mà thôi.
Bên kia, Vĩnh An công chúa và An Du Dương trở về. Theo phía sau là Xuân Phân và Thanh Trúc. Vĩnh Yên hướng Tiêu Quân Nhã nháy mắt, vui mừng chạy tới:
- Trường Nhạc, Dịch Nhi thật là đáng yêu, ta xem mà không muốn quay về.
- Vậy muội cũng mau sinh đi. Như vậy là có thể cả ngày lẫn đêm đều nhìn thấy. - Tiêu Quân Nhã cười điểm mũi Công chúa.
- Hoàng tẩu!...
Tiêu Quân Nhã mỉm cười. Song mắt thì thâm ý nhìn thoáng qua An Du Dương.
Không bao lâu sau khi Giản Vân Hạc bái Nam Quốc công làm môn hạ thì làm nghĩa tử của Nam Quốc công, có giao hảo cùng với vài người khác cùng tuổi trong Phủ Nam Quốc Công, nhất là An Du Dương. Quan hệ giữa nàng và Giản Vân Hạc mấy người đó cũng biết, nhưng không có gì được tiết lộ đều là vì Nam Quốc công có cách giáo dục. An Du Dương hôm nay mạo hiểm truyền tin, cho thấy quan hệ giữa hai người thật rất tốt.
Tiêu Quân Nhã nghiêng đầu nhìn Vĩnh Yên, và cười một cách không rõ nghĩa....
==================
Sau đầy tháng, Tiêu Quân Nhã lại chấp chưởng hậu cung. Đức phi và Huệ tu dung là trợ lý.
Huệ tu dung là Bạch Huỳnh, trước đó là Bạch quý cơ. Bởi vì Bạch Huỳnh là con nhà thương nhân, xuất thân không tốt, cho nên khi tấn nàng làm Tu dung thì đặc biệt ban thưởng phong hào Huệ - dụ ý nàng tính cách cao thượng, hiền đức mỹ hảo.
Vinh Vương ở Kinh một tháng rồi quay về đất phong; chuyện mưu phản không giải quyết được gì.
Ngày Vinh Vương rời Kinh, Giản Vân Hạc và Tô Hành ở điện Tuyên Chính hơn một canh giờ. Ngô công công nói, bệ hạ và Giản đại nhân cho lui hết người và nói chuyện hơn một canh giờ, sau cùng, Giản đại nhân đi ra vẫn là ôn hòa như trước; còn bệ hạ thì ở điện Tuyên Chính trầm tư hồi lâu.
Không ai biết hai người này nói cái gì, nhưng Tiêu Quân Nhã biết: Tô Hành đã biết chuyện Vinh Vương.
Lần này Vinh Vương có ý mưu phản rốt cuộc không giải quyết được gì nhưng, lần sau?...
Ngày hôm đó, Tiêu Quân Nhã đang dỗ Dịch