Trước mặt Vân Nhu chính là căn nhà sập xệ, cửa là rèm, lúc đi ra đi vào thì chỉ cầm vén lên.
Nàng ban đầu cứ nghĩ Vấn Tâm Phường là một toà lâu, như vậy mới hợp với danh hiệu nơi mua bán tin tức lớn nhất.
Giờ đã được mở mang tầm mắt, đúng là trăm nghe không bằng một thấy.
Vân Nhu tiến lên một tay ôm Hồ Ly, một tay vén rèm bước vào, chợt bước chân của nàng ngưng lại, tay vẫn trong tư thế vén rèm, nàng nhìn về người phía trước mặt.
Nam nhân một thân màu đỏ y phục diễm lệ, dung nhan xuất chúng mị hoặc, mang thêm một chút tà khí.
Nam nhân này không ai khác chính là mỹ nam yêu nghiệt nàng nhìn thấy ở thanh lâu Yến Lạc Cung.
"Vị trước mặt này, ngươi có thể nhường đường cho ta đi được không".
Thanh âm nam nhân nhẹ nhàng vang lên, giọng nói ôn nhu mang theo một tia dụ hoặc khiến người ta không khống chế được mà làm theo.
Vân Nhu hoàn hồn lại từ câu nói của người nam nhân, nàng nhận ra mình vừa nãy đã thất thố nhìn chằm chằm người ta lại còn chắn đường.
Nàng ngượng ngùng cúi đầu dịch sang bên bên cạnh để nhường đường cho người nam nhân, theo bên cạnh hắn là một hộ vệ.
Phía sau có một người phụ nữ cúi đầu với hắn nói: "Hoa công tử đi thong thả, mong lần sau ngài lại tới, Vấn Tâm Phường rất hân hạnh hoan nghênh ngài".
Đợi Hoa công tử yêu nghiệt kia đi khuất, người phụ nữ mới quay sang nàng nói.
"Vị này, không biết ngài tới Vấn Tâm Phường muốn mua tin tức gì?"
Vân Nhu lắc đầu: " Ta không mua tin tức".
"Ngài không mua tin tức vậy...".
Không đợi người phụ nữ kia nói tiếp, Vân Nhu đã ngắt lời.
"Ta không mua tin tức nhưng ta mua vé vào cửa đấu giá hội ở Vãn Hương Các ".
Người phụ nữ mỉm cười nói: "Ở đây không tiện, mời ngài vào trong nói chuyện".
Nói rồi nàng ta dẫn Vân Nhu đi vào gian phòng.
"Mời ngồi".
Người phụ nữ nở một nụ cười tiêu chuẩn nói với Vân Nhu.
Đợi Vân Nhu ngồi vào bàn, người phụ nữ vào luôn vấn đề chính.
"Vé vào buổi đấu giá đêm nay chia là hai loại.
Loại thứ nhất là vé bình thường, dành cho những người ngồi trong đại sảnh.
Loại thứ hai là vé thượng cấp, có phòng riêng trên lầu hai.
Không biết vị đây muốn loại nào?".
"Loại thượng cấp đi".
Vân Nhu không thích gây sự chú ý ở hội đấu giá nên quyết định chọn phòng riêng.
"Giá loại thượng cấp là 1000 Bạch Kim".
Vân Nhu nhanh tay đưa ra 1000 Bạch Kim để mua vé thượng cấp.
Bàn xong chuyện nàng chuẩn bị rời đi, nhưng nàng vừa đặt một chân ra cửa lại thu chân lại quay vào.
Suýt nữa nàng quên mất một điều, tiểu cô nương vênh váo đòi mua Hồ Ly của nàng và tên nam nhân muốn mời nàng uống rượu phạt kia chắc đang ở bên ngoài đợi nàng.
Dù có đợi hay không đợi nàng thì an toàn vẫn là trên hết, nàng hiện tại mới Luyện Khí Hậu Kỳ, làm sao có thể là đối thủ của bọn họ.
Nàng lại không thiếu tiền, việc gì có thể dùng tiền giải quyết thì nàng không cần phải ra tay.
"Bà chủ này, Vấn Tâm Phường có dịch vụ cho thuê hộ vệ không? Ta muốn thuê hai người hộ vệ hộ tống ta đi về an toàn".
Bà chủ nở nụ cười tiêu chuẩn nói: "Không biết vị đây muốn thuê hộ vệ tu vi nào? Hộ vệ tu vi càng cao thì giá càng đắt".
Vân Nhu nghĩ một lát, lúc nãy tiểu cô nương vênh váo kia và tên công tử kia có lẽ khoảng Luyện Khí Trung Kỳ đến Trúc Cơ Sơ kỳ, còn hai tên tùy tùng đi cùng nhiều nhất là Kim Đan Kỳ.
"Ta thuê bốn người Kim Đan Trung Kỳ.
Bên Vấn Tâm Phường các ngươi có không?".
"Vân Tâm Phường chúng ta cái gì cũng có, chỉ cần ngài có đủ tiền là được.
Bốn hộ vệ Kim Đan Trung Kỳ giá 1 Vạn Bạch Kim, sẽ phụ trách đưa ngài tới nơi an toàn".
"Được".
Vân Nhu móc từ trong nhẫn không gian ra 1 Vạn Bạch Kim không chớp mắt, mỉm cười tủm tỉm đưa cho bà chủ.
Bà chủ nhận tiền rồi đi vào phòng, một lúc sau đi ra, đằng sau có thêm bốn người đàn ông.
Chắc hẳn bà chủ đã phân phó rồi, Vân Nhu cũng không nói gì thêm, nàng ôm Hồ Ly dẫn theo bốn hộ vệ nghênh ngang rời đi.
Bên ngoài chợ đen, tiểu cô nương vênh váo đợi tới mất kiên nhẫn, mở miệng nói: "Biểu ca, huynh nói xem, sao nàng ta mãi chưa ra.
Có khi nào nàng ta biết chúng ta đợi ở ngoài nên sợ không dám ra hay không?".
Người nam nhân nghe vậy nhíu mày.
Giọng điệu mang theo sự chắc nịch nói: "Chắc không đâu, nàng ta sẽ ra thôi, chúng ta đợi thêm một lúc nữa".
Nam nhân vừa dứt lời, tiểu cô nương vênh váo liền hô lên.
"Biểu ca, nàng ta ra rồi".
Thấy Vân Nhu, hai người dẫn theo hai tùy tùng đi tới chặn Vân Nhu lại.
Bọn họ liếc mắt nhìn bốn người đằng sau Vân Nhu, nhưng cũng không xem trọng.
Nam nhân phất tay một cái, hai tên tùy tùng nhận được lệnh xông tới chỗ Vân Nhu.
Đúng như Vân Nhu nghĩ, hai tên tùy tùng này là Kim Đan Kỳ.
Vậy chắc chắn hai người kia là người của một đại gia tộc nào đó, có thể tùy tiện dẫn theo hai tùy tùng là Kim Đan Kỳ thì làm sao là người thường được.
Vân Nhu vận chuyển công pháp Lăng Lôi Vi Bộ, di chuyển chớp nhoáng ra phía sau bốn hộ vệ.
Hai tên tùy tùng xông tới gần liền bị một chưởng của hai hộ vệ tạp bay ngược lại.
Vân Nhu trợn tròn mắt, cách nhau có một tiểu cảnh giới thôi mà hai tên tùy tùng kia bị hộ vệ tạm thời của nàng tạp bay.
Thật đáng sợ!
Hai người kia sau khi thấy tùy tùng bị tạp bay thì giật mình, tiểu cô nương vênh váo kia sợ hãi hét lên.
"Ngươi biết ta là ai không? Ngươi dám động vào ta thì Cơ gia không tha cho các người đâu".
Nam nhân kia cũng tái mét mặt rồi, hắn không ngờ con nhóc này lại kiếm đâu ra bốn hộ vệ tu vi cao đến thế.
Giờ hắn đang hối hận xanh cả ruột, biết thế thì đã không ở đây chờ nàng ta rồi.
Nhưng như vậy thì hắn vẫn mở miệng nói.
"Vị này, hôm nay coi như chúng ta nước sông không phạm nước giếng.
Cơ gia ta cũng không truy cứu chuyện ngày hôm nay, ngươi thấy có được không?"
Vân Nhu nghe vậy buồn cười nhìn hắn.
"Được không cái đầu ngươi, đồ thiểu năng nhà ngươi, nghĩ ai cũng thiểu năng như ngươi chắc.
Mẹ nó! Đã làm