Đợi Mặc Uyên đi khuất, Vân Nhu cũng nhanh chân đi về phòng.
Nàng nhìn cuốn Dược Điển Sơ Cấp trên tay nhíu mày.
Nàng vốn định học sơ qua, nhưng khi cầm trên tay rồi nàng mới ý thức được bản thân nàng lười không muốn học.
Nhưng giờ nàng đã nói với Mặc Uyên vậy rồi, đành phải cố gắng học.
Giở từng trang Được Điển Sơ Cấp ra, bên trên là đủ hình thái các loại thảo dược khác nhau và công dụng.
Vân Nhu đọc rất nhanh, chỉ một lúc đã đọc xong cuốn Dược Điển Sơ Cấp.
Còn kiến thức đấy à? Vân Nhu biểu thị bản thân nàng chỉ là đọc qua loa.
Dù gì nàng cũng chưa có chuẩn bị đạo cụ gì cho việc học luyện đan, luyện dược, nên Vân Nhu cũng không xem kỹ Dược Điển.
Vân Nhu lấy Độc Điển Sơ Cấp ra, so với Dược Điển Sơ Cấp thì nàng thấy có hứng thú với loại này hơn.
Nàng vừa đọc vừa nghiên cứu chi tiết các độc vật và cách thức chế tạo độc dược.
Vân Nhu càng xem càng hưng phấn rồi cười một cách âm u.
Nàng cảm thấy nàng đã tìm được thứ có thể khiến nàng đam mê rồi.
Gập lại sách, nàng đứng lên tiến đến bên cửa sổ, hương hoa sen theo làn gió nhẹ nhàng thổi tới.
Nàng nhìn xa xăm, nàng đó giờ chưa từng có đam mê gì hết.
Điều nàng muốn nhất đó là ở bên Mặc Uyên cùng đi đến đỉnh cao nhân sinh.
Nhưng nàng cũng hoài nghi, liệu người trong giấc mộng đấy có thật là nàng? Nàng liệu có thật lòng yêu Mặc Uyên không? Hay chỉ là sự sắp đặt sẵn của số phận khiến nàng phải yêu Mặc Uyên?
Trước kia Vân Nhu không hề hoài nghi vấn đề này.
Nhưng gần đây mọi thứ như muốn nói với nàng rằng nàng đáng nhẽ ra không phải như thế này.
Vân Nhu như nghĩ đến gì đó nàng tái mét mặt lại.
Tự nhủ lòng rằng đây là thiên địa tác hợp, chắc chắn nàng sẽ không sai.
Trong một đại sảnh rộng lớn, trên ghế giữa đài cao ngồi một nam nhân yêu nghiệt mặc một thân màu đỏ y phục diễm lệ, hắn bắt chéo chân, lưng dựa vào ghế, khửu tay đặt lên thành ghế chống bàn tay vào đầu nhìn xuống dưới đài.
Nam nhân yêu nghiệt này không ai khác chính là vị Hoa công tử kia.
Bên dưới là hàng loạt giáo đồ choàng trên người áo choàng màu đỏ, che đi khuân mặt, ở sau áo choàng còn có một ký hiệu hình mặt trăng khuyết màu vàng.
Điểm khác nhau để phân biệt bọn họ chính là khăn che mặt, hộ pháp và các trưởng lão có địa vị cao hơn sẽ đeo khăn che mặt màu đen, các giáo chúng còn lại sẽ đeo khăn che mặt màu đỏ.
"Nhật Nguyệt Thần Giáo
Thiên thu vạn tải
Giáo chủ vạn tuế
Thống nhất đại lục
Nhật Nguyệt Thần Giáo
Thiên thu vạn tải
Giáo chủ vạn tuế
Thống nhất đại lục
Nhật Nguyệt Thần Giáo
Thiên thu vạn tải
Giáo chủ vạn tuế
Thống nhất đại lục".
(Tác giả: Câu này trong Tiếu Ngạo Giang Hồ.
Tác giả thích Nhật Nguyệt Thần Giáo nên quyết định tạo ra một Nhật Nguyệt Thần Giáo nha".
Đám giáo chúng quỳ rạp trên đất, trăm miệng một lời hô to khẩu hiệu.
Trong lời nói có thể thấy giáo chúng trung thành tuyệt đối, không một ai hai lòng.
"Đứng dậy cả đi".
Giọng nói dễ nghe vang lên, âm thanh vang vọng khắp đại sảnh.
"Tạ ơn giáo chủ".
Đám giáo chúng đồng loạt đứng lên, yên tĩnh đứng tại vị trí của bản thân.
Một hộ pháp trong đó đứng ra, quỳ một chân xuống chắp tay nói.
"Giáo chủ, tối nay sẽ có Hội Đấu Giá ở Vãn Hương Các, người có muốn đi không?".
"Đi" Thanh âm dễ nghe lại vang lên lần nữa, hắn nở một nụ cười tà mị, ẩn ẩn cất giấu một loại ác ý khó đoán.
Nhìn sắc trời bên ngoài đen như mực, Vân Nhu thở dài một hơi, nàng choàng trên người một chiếc áo choàng màu đen, lén nút tránh những nơi có ám vệ và hạ nhân.
Nàng dừng lại trước một bức tường.
Ngươi nghĩ nàng trèo tường? Không hề! Nàng chui lỗ chó.
Nếu là ban ngày, nàng còn có thể đường hoàng ra ngoài rồi cắt đuôi ám vệ.
Còn hiện tại là nửa đêm nửa hôm, nén lút đi từ đâu ra cũng bị để ý, cho dù không giữ lại, vậy thì ngươi làm sao có thể giải thích được việc bản thân nửa đêm nửa hôm một mình đi ra ngoài làm gì? Vân Nhu đành bất lực chui lỗ chó ra ngoài.
Dựa theo tuyến đường trong trí nhớ nàng đi tới chợ đen, vì tối nay là đấu giá hội nên mọi người đến rất đông.
Vãn Hương Các nơi tổ chức hội đấu giá là toà lâu lớn nhất nằm ở giữa khu vực chợ đen.
Sở dĩ hội đấu giá được tổ chức ở đây bởi vì nơi đây là nơi an toàn nhất, quy tắc ở chợ đen sẽ áp chế những người có dị tâm.
Nàng tiến vào đại sảnh, đưa ra tấm vé thượng cấp cho người dẫn đường.
Người dẫn đường cúi đầu cung kính đưa nàng lên lầu hai.
Nàng vào phòng, đi đến bên cửa sổ, nơi này được đặt cấm chế, chỉ có thể nhìn từ bên trong ra, còn bên ngoài không thể nhìn vào trong.
Đây là cách hội đấu giá đảm bảo sự riêng tư cho khách.
Bên dưới đại sảnh mọi người đã đến đông nghịt người, phía đối diện nàng cũng có phòng thượng cấp.
Bên trên còn một lầu nữa, nơi đó là nơi hội đấu giá để riêng cho các đại gia tộc, tông môn và hoàng thất.
Bên cạnh phòng Vân Nhu, một nam tử bỏ mũ trùm đầu ra, nếu Vân Nhu mà thấy chắc chắn ngạc nhiên tới rớt cằm, người này không ai khác chính là Mặc Uyên, hắn đem theo bên cạnh hắn hai ám vệ thế lực riêng của hắn đặt bên ngoài.
Hôm nay hắn tới đây là bởi vì hắn nghe ngóng được Băng Linh Thạch hỗ trợ được cho tu luyện của hắn được đấu giá.
Mặc dù phụ thân và gia tộc hắn cũng tới, nhưng các thế lực khác vẫn đang đỏ mắt nhòm ngó gia tộc hắn.
Nếu để cho gia tộc hắn đấu giá được Băng Linh Thạch vậy thì sẽ kéo gia tộc hắn tới bước nguy hiểm.
Vậy nên bản thân hắn âm thầm tới đây, tự mình giành lấy Băng Linh Thạch, cho dù có phải đối đầu với gia tộc hắn trong quá trình tranh giành.
Dưới đài, người chủ trì đấu giá là một mỹ nhân xinh đẹp động lòng người, người bên dưới ồn ào nhưng khi nàng ta xuất hiện bỗng toàn đại sảnh lâm vào im lặng.
Mỹ nhân xinh đẹp cười như gió xuân, giọng nói dịu dàng dễ nghe vang lên, âm thanh vang vọng khắp đại sảnh.
"Xin chào các vị, ta là Liễu Nhược Lan, người chủ trì buổi đấu giá ngày hôm nay".
Nàng ta vừa dứt lời,