Vân Nhu theo chân lão giả tiến vào phòng dược liệu.
Trong phòng là hàng loạt các kệ dược liệu cao đến trần nhà, nàng còn có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của dược liệu bốc lên.
Vân Nhu tấm tắc khen, không hổ là "Đệ Nhất Dược Đường", nhìn căn phòng này cuối cùng nàng cũng thấm thía được tại sao lại để cái tên này rồi.
Bọn họ có dược liệu, bọn họ kiêu ngạo.
"Đây chính là phòng dược liệu của tiệm bọn ta.
Những dược liệu vừa nãy ngươi nói, ngươi muốn lấy bao nhiêu".
"Ta muốn lấy mỗi loại mười lạng"
"Ngươi lấy nhiều thế để bán sỉ sao?".
Lão giả trầm mặt châm biếm.
"Khụ...ta học luyện dược nha".
Vân Nhu ngượng ngùng trả lời, nàng chỉ muốn học luyện dược thôi, ai ngờ lão đầu này lại nghĩ nàng mua về bán sỉ.
Lão giả nghe vậy liếc nhìn nàng một cái, sắc mặt hoà hoãn, đánh giá Vân Nhu một chút, tay vuốt chòm râu ra vẻ cao nhân nói.
"Hừm! Nhìn ngươi còn nhỏ tuổi mà có chí cầu tiến.
Nếu ngươi muốn luyện dược vậy thì mua thêm sách luyện dược đi.
Bên ta có bán sách luyện dược và lô đỉnh để luyện".
Vân Nhu nghe xong đen mặt.
Nàng còn tưởng lão giả này định nói gì cao thâm lắm, ai dè chào mời nàng mua hàng.
Chào mời thì thôi đi, lại còn bày ra vẻ cao nhân làm gì.
"Được, vậy ta lấy thêm một cuốn luyện dược và một lô đỉnh đi".
Lão giả nghe xong hớn hở cười, nhìn lão có vẻ đắc ý như đã đạt được mục đích.
Lão giả vui vẻ dẫn Vân Nhu đi đến lấy từng loại dược liệu một.
"Ở phòng này chỉ có dược liệu, còn độc dược ở phòng khác.
Ngươi nói ngươi học luyện dược vậy sao lại mua cả độc dược".
Lão giả không nhịn được tò mò hỏi Vân Nhu.
"Ai nói người luyện dược không được phép luyện độc? Ta muốn học cả hai"
Lão giả vuốt râu, dáng vẻ cao nhân nói: "Cũng đúng".
Chọn xong dược liệu, lão giả đi một mình qua phòng khác lấy độc dược rồi quay lại chỗ Vân Nhu.
Tay lôi ra từ trong nhẫn không gian một quyển luyện dược cũ kỹ và một cái lô đỉnh ghẻ.
Quyển sách này có vẻ từng qua tay nhiều người, không biết đã bao nhiêu năm.
Tờ giấy đã xỉn màu muốn mục nát, lại còn nham nham nhở nhở như bị con gì gặm qua.
Lô đỉnh kia bốn chân cao hai thước*.
Thân lô tròn, nhỏ dần về phía trên, nắp đỉnh mái vòm, ở giữa nắp đỉnh được chạm khắc thành một viên giao châu, toàn lô đỉnh được bao phủ một màu đen sì khắc đồ đằng nổi lên hình một con giao long cuốn lấy thân lô.
(Thước: một thước bằng 44cm).
"Đây là bí tịch luyện dược và lô đỉnh Ma Long Đỉnh, cộng thêm dược liệu và độc dược của ngươi hết 100 vạn Bạch Kim".
Khụ khụ khụ! Vân Nhu nghe giá xong suýt thì sặc nước bọt.
"Lão đầu kia, ông nói chỗ này 100 vạn, sao ông không đi ăn cướp đi.
Cái quyển sách nát kia cho không ta cũng không thèm, còn cái đỉnh nát đen sì kia nữa.
Cái gì mà Ma Long Đỉnh? Kia là hình con mãng xà tinh thôi có được không? Đặt tên hoa mỹ thế làm gì".
"Ngươi thì biết cái gì? 100 vạn không hơn không kém, ngươi mua hay không mua".
Lão giả tức giận chống tay nói.
"Không mua".
Vân Nhu khoanh tay ngoảnh mặt đi.
"Ngươi...được rồi, ta cho ngươi thêm một quyển Khống Hoả Quyết".
"Thành giao".
Vân Nhu nhanh tay lấy đi quyển Khống Hoả Quyết rồi trả tiền hí hửng rời đi.
Đợi sau khi Vân Nhu đi khuất, lão giả tức giận vỗ vỗ ngực.
Tức chết ta rồi, con nhóc đáng ghét! Ôi, bí tịch của ta, lô đỉnh của ta.
Con nhóc kia đúng là không biết nhìn hàng, không phải ta nhìn ra con nhóc này có khí vận hơn người thì đừng mơ 100 vạn có thể mua được bí tịch và lô đỉnh của ta.
Hôm nay Vân Nhu cảm thấy khí vận có chút bạo phát, mua được giá hời như này.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên nàng đã biết quyển sách kia và cái lô đỉnh là bảo bối rồi.
Nàng mặc dù không biết tại sao lão đầu này lại đưa cho nàng đồ tốt, nhưng mà nếu có thể moi thêm vậy thì nàng không khách sáo.
Không moi? Nàng sẽ cảm thấy có lỗi với chính bản thân mình.
Đang vui mừng vì mua được bảo vật, chợt từ xa vang lên giọng nói có chút âm dương quái khí.
"Bói Thiên, bói Địa, bói mệnh.
Một quẻ 1 vạn Bạch Kim.
Bói đúng lấy tiền, không đúng cũng lấy tiền".
Bên lề đường, một lão nhân ăn mặc đạo bào màu xám in hình bát quái âm dương, đầu đội mũ vải, lưng đeo kiếm gỗ, một tay cầm la bàn.
Tay kia cầm lấy một trương cờ phướn nổi bật lấy hàng chữ " Tuyệt Thế Thần Toán".
Bộ dáng lão ta tiên phong đạo cốt, chỉ là cặp mắt ti hí gian xảo, hai cái ria mép lại bán đứng lão.
"Ta phi! Cái gì mà 1 vạn Bạch Kim, sao không đi ăn cướp đi".
Người qua đường dừng lại thi nhau chỉ trỏ.
"Thời buổi này thần côn có ở khắp nơi, nhưng mặt dày đòi 1 vạn Bạch Kim một quẻ thì lần đầu ta thấy".
"Mẹ nó! Đã vậy bói đúng thì trả tiền, không đúng cũng phải trả tiền".
Một tên thư sinh nho nhã cầm quạt phe phẩy nói: "Có khi nào ta cũng nên đi làm thần côn không? Một quẻ đủ cho ta sống một đời rồi".
"Ngươi chê mình sống lâu thì cứ thử".
Tên qua đường Ất không nhịn được châm chọc.
"Đi đi đi, chúng ta giải tán thôi, đứng đây lâu với tên thần côn này không chừng dính vận xui.
Tính lừa bọn ta 1 vạn Bạch Kim sao? Bọn ta đâu có ngu, có chó mới thèm xem ngươi bói".
Nói xong, mọi người đều giải tán.
Vân Nhu coi bọn họ như không khí mà đi qua, đằng sau bỗng có tiếng nói lọt vào tai nàng.
"Mộng hồi vạn năm ư?"
Vân Nhu dừng lại, quay người đi đến chỗ tên thần côn.
Khi nhìn thấy bốn chữ "Tuyệt Thế Thần Toán" mặt nàng liền đen lại.
Lão già này chả nhẽ cùng một bọn với lão đầu "Đệ Nhất Dược Đường", hai cái tên hiệu này đều tự luyến như nhau vậy.
Vân Nhu nhìn lão thần côn này một lúc, lão ta cũng nhìn nàng.
Hai mắt lão thần côn này nhìn nàng sáng quắc như thấy thần tài.
"Mộng hồi vạn năm, ý trời nha".
Lão thần côn vuốt ria mép lời nói đầy ẩn ý.
"Ý trời là sao?"
Lão thần côn không trả lời, lão ta giơ tay lên, ngón cái và ngón trỏ liên tục vê vào nhau.
Vân Nhu hiểu ý, lấy ra 1 vạn Bạch Kim đưa cho lão ta.
Nhận được tiền lão ta mới bắt đầu nói: "Thiên cơ không thể tiết lộ.
Nhưng mà ta thấy ấn đường ngươi có màu đen, tương lai ngươi sẽ gặp hoạ sát thân".
Nói rồi lão ta lấy ra một tấm bùa đưa cho nàng "Gấp nó lại mang bên người, tương lai sẽ đỡ giúp ngươi một mạng".
Vân Nhu nhận lấy tấm bùa, đợi nàng phản ứng lại thì đã thấy lão thần côn vắt chân lên cổ chạy mất rồi.
Vân Nhu ngẩn người, nàng như này là bị lừa? Cái câu "ấn đường