Mùi khét hoà với mùi thuốc tràn ngập hậu viện, đứng ngoài cũng có thể nhìn thấy làn khói đen bốc lên.
Gia chủ Mặc gia đứng ở đình viện nhìn về phương hướng Vân Nhu đang bế quan.
"Ngươi nói xem, con bé Vân Nhu đang làm gì? Tại sao khói đen lại bốc từ hậu viện ra, nhìn cũng không giống cháy".
"Thưa gia chủ, Vân Nhu tiểu thư đang luyện dược.
Khí đen bốc lên đó chính là dược liệu bị luyện chế thất bại".
Hắc y nhân cúi đầu cung kính nói.
Mặc Diệc Phi nhìn về hướng hậu viện lắc đầu thở dài.
Hậu viện của hắn có ngày bị con bé Vân Nhu hủy đi mất.
Bùm!
Mặc Diệc Phi nhìn về phương hướng phát ra tiếng nổ.
Mặt đen lại, hắn vừa mới nghĩ trong đầu, không ngờ lại nhanh ứng nghiệm tới thế.
Bên trong căn phòng ở hậu viện, Vân Nhu từ đầu đến chân đều bị nổ cho đen sì, nàng vẫn trong tư thế ngồi khoanh chân.
Mấy sợi tóc trên đầu nàng bị chấn động của vụ nổ mà dựng thẳng đứng lên.
Hai mắt Vân Nhu vẫn mở trong sự ngỡ ngàng, nàng đây là nổ lò? Vân Nhu nhìn đến Ma Long Đỉnh nằm lăn dưới đất một cách ngạc nhiên, Ma Long Đỉnh một tí sứt mẻ sau vụ nổ đều không có.
Đỉnh này cũng quá bá đi? Vừa nãy nàng cầm nhầm dược liệu đưa vào dẫn đến hai dược liệu xung khắc với nhau phát nổ.
Khi nàng phản ứng lại thì đã không kịp rồi.
Ngoài cửa phòng truyền vào tiếng nói của Tiểu Nha: "Tiểu thư, người có sao không?".
Tiểu thư chuyển qua đây bế quan nên nàng cũng ở gần nơi này, lúc nãy khi nghe thấy tiếng nổ nàng liền chạy vội tới đây.
Nếu không phải do tiểu thư bế quan, nàng đã xông vào kiểm tra luôn rồi.
"Ta không sao".
Vân Nhu nhàn nhạt đáp lại.
"Tiểu thư, người không sao là tốt rồi.
Nô tỳ đi báo tin cho Mặc gia chủ và mọi người an tâm".
Đợi Tiểu Nha rời đi, Vân Nhu lại tiếp tục luyện dược.
Sau thất bại nhiều lần, lúc thì cháy đen, lúc thì luyện ra dung dịch đen sì, Vân Nhu cuối cùng cũng luyện thành công một lọ Hồi Nguyên Dược.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đông qua xuân lại đến.
Vân Nhu mỗi ngày đều chăm chỉ tu luyện và luyện dược, thi thoảng từ phòng nàng bế quan lại bốc lên khói đen, khi thì nghe thấy cả tiếng nổ.
Lâu dần mọi người cũng quen với việc này, thậm chí còn tụm ba tụm năm kể chuyện rồi cười.
Vân Nhu khi này đã mười hai tuổi, trong năm năm qua nàng không ngừng nỗ lực, hiện tại nàng cũng có thể luyện chế dược một cách nhuần nhuyễn rồi.
Trong góc phòng, những rương thành phẩm đầy ắp.
Vân Nhu hài lòng thu hết dược phẩm vào nhẫn không gian.
Ba năm nữa là tới kỳ hạn mười năm một lần tuyển sinh của học viện Huyền Vũ.
Nàng phải tranh thủ ba năm cuối này tăng cao thực lực.
Học viện Huyền Vũ là học viện tu luyện lớn nhất ở Huyền Vũ đế quốc.
Học viện mười năm chiêu sinh một lần, chỉ cần người từ mười lăm tuổi và có tu vi Luyện Khí Hậu Kỳ đổ lên là có thể vào học viện tu luyện.
Vân Nhu đi ra khỏi phòng, đến bên cây hoa lê đang nở rộ ở giữa sân.
Cánh hoa lê trắng rụng bay theo gió, mùi hương thơm ngọt bay vào mũi nàng.
Vân Nhu lấy từ trong nhẫn không gian ra Phệ Huyết Hắc Nguyệt Đao, nàng khua khua thanh đao một cách nhẹ nhàng như thanh đao không hề có trọng lượng, cánh hoa dưới đất theo từng đường khua đao của nàng mà bay lên, đường khua loạn xạ nhưng lại hoa lệ như đang múa.
Khung cảnh lúc này như tách ra, độc lập giữa thiên địa rộng lớn.
Hình ảnh tiểu cô nương một thân y phục đỏ như lửa, duy ngã độc tôn múa đao dưới bầu trời hoa lê trắng muốt, màu sắc đối lập nhưng lại duy mỹ động lòng người.
Vân Nhu sau khi thử đao một lúc liền nghĩ, nếu nàng là người khác, khi nhìn thấy cảnh một tiểu cô nương khua một thanh đao to chà bá như này một cách nhẹ nhàng, vậy nàng cũng sẽ ngạc nhiên rớt cằm.
Thanh đao này cũng thật thú vị, có thể thu liễm được cả trọng lượng của bản thân với chủ nhân.
Khi nhìn đến ngọc bội hình bán nguyệt được treo ở chuôi đao, Vân Nhu không nhịn được giơ ngọc bội lên đối chiếu với ánh sáng mặt trời.
Ngọc bội dưới tia sáng mặt trời trở lên trong suốt mờ ảo.
Bỗng ánh sáng từ ngọc bội phát ra, một nam tử ngũ quan như ngọc, thân mặc trường sam màu vàng kim xuất hiện trước mặt nàng.
Vân Nhu giật mình lùi lại phía sau vài bước.
Nàng nhìn chằm chằm nam tử trước mặt một cách đề phòng hỏi: "Ngươi là ai? Sao lại từ trong ngọc bội bán nguyệt thoát ra?".
Nhìn thấy phản ứng của Vân Nhu như vậy, hắn thấy buồn cười.
"Ta là Âu Thanh Từ, luyện khí sư cấp chín, thanh đao ngươi đang cầm trên tay chính là do ta luyện ra".
Vân Nhu nhìn người trước mặt, lòng nàng tràn đầy nghi ngờ.
Nếu hắn không phải luyện khí sư cấp chín vậy thì hắn tiến vào ngọc bội bán nguyệt làm gì? Chẳng nhẽ muốn tìm người đoạt xá trùng sinh? Nhưng nhỡ hắn là vị luyện khí sư kia thì sao, cũng không đảm bảo được hắn không có ý định đoạt xá trùng sinh.
Dạo này trên đại lục lưu hành nhiều thoại bản nói về các đại năng trùng sinh, phế vật nghịch tập 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây.
Nàng cũng không thể dám chắc tên trước mặt nàng có phải là lão quái vật muốn đoạt xá trùng sinh không.
Cũng không thể trách nàng quá đa nghi, con người mà, khi cảm thấy sinh mạng mình rất có thể sẽ bị uy hiếp, thì cần phải phòng trừ trường hợp xấu nhất xảy ra.
Sau khi tự bổ não một hồi, Vân Nhu liền lùi lại thêm vài bước, nhìn người nam nhân trước mặt một cách đề phòng hơn.
Nam nhân nhận ra sự đề phòng của Vân Nhu, hắn nở nụ cười nhìn nàng hỏi.
"Ngươi nghi ngờ ta sao? Cũng đúng, bất kỳ ai thấy một người xa lạ bỗng dưng xuất hiện thì đều phản ứng như vậy".
"Không thể trách ta được, ai biết ngươi có phải lão quái vật ý định muốn đoạt xá ta hay không".
"Ha ha ha! Tiểu cô nương, ngươi thật thú vị".
Hắn như nghe được chuyện cười, không ngừng cười lớn.
Trong lòng cũng nghĩ tiểu cô nương còn nhỏ tuổi, không ngờ thật biết tưởng tượng.
Dừng một chút hắn lại nói: "Ta hiện giờ chỉ là một tia tàn hồn, làm xong sứ mệnh của bản thân là ta có thể nhập