Mộc Phong Dược Lão liếc nhìn tên đạo sĩ thối trước mặt.
Trong lòng lúc này không khỏi bực tức.
"Ngươi có biết bên ngoài người ta gọi ngươi là gì không? Thần côn đó! Ngươi lại đi lừa đảo người ta hẳn một vạn Bạch Kim".
"Ta có lừa đảo đâu, sao ngươi lại không tin ta? Hơn nữa ta cũng nói là một quẻ một vạn Bạch Kim, đúng thì lấy tiền, không đúng cũng lấy tiền.
Đó là do người ta tự nguyện có được không? Đâu phải ta ép? Ta rất oan! Ta với ngươi đã là bằng hữu cả ngàn năm nay rồi.
Ta như nào ngươi còn không hiểu sao?"
"Tất nhiên ta hiểu ngươi rồi! Một lão thần côn chuyên đi lừa ăn lừa uống".
Kim Phong Đạo Nhân nghe vậy liền tức giận.
Lão ta mới không đi lừa ăn lừa uống.
Lão đây là dùng chùa thôi, hơn nữa lão đầu Mộc Thanh này nhiều rượu quý như vậy, lão ta không lừa chút thì thật có lỗi với bản thân.
Mộc Thanh Dược Lão liếc mắt một cái cũng biết lão bằng hữu này của mình nghĩ gì.
Còn không phải nghĩ xem làm sao tiếp tục lừa ăn lừa uống của hắn sao? Lão còn lạ gì với tên đạo sĩ thối này nữa.
Chợt hắn nhớ ra một việc, vội hỏi Kim Phong Đạo Nhân.
"Kim Phong Đạo Nhân, ngươi nói tám năm trước ngươi gặp một nữ hài đi ra từ tiệm ta đúng không?".
"Đúng vậy, ngươi cũng biết nữ hài đó sao?".
Kim Phong Đạo Nhân tò mò nhìn Mộc Thanh Dược Lão.
"Quen, sao lại có thể không quen".
Mộc Thanh Dược Lão lúc này nghiến răng nghiến lợi tức giận nói.
Kim Phong Đạo Nhân lúc này bày ra bộ mặt hóng chuyện bát quái.
Nhìn biểu cảm Mộc Thanh Dược Lão thế này, chắc hẳn lão đầu này phải chịu thiệt từ chỗ nữ hài kia đi.
Đừng hỏi sao hắn đoán ra.
Đơn giản thôi, lão ta từng hố lão đầu này nhiều lần rồi.
Lúc đó, biểu cảm của lão đầu đó y chang như này
"Năm đó, ta đem bán quyển luyện dược gia truyền, Ma Long Đỉnh, Khổng Hoả Quyết cho nàng ta".
Bản thân lão cũng chỉ vì thấy khí vận nàng ta hơn người nên mới bán cho nàng ta.
"Ngươi thật sự bán cho nàng ta? Quyển dược điển và Ma Long Đỉnh đó vô giá.
Ngươi cứ thế mà bán cho nàng? Ngươi không tiếc sao?".
Kim Phong Đạo Nhân lúc này bày ra vẻ mặt không thể hiểu nổi.
Lão đầu này mà cũng có thể đem bảo vật gia truyền bán đi? Lão ta thật sự không tiếc sao? Tổ tông lão ta mà biết liệu có bật mồ sống dậy không?
"Quyển dược điển và Ma Long Đỉnh ở chỗ ta cũng đã lâu, hai vật này được truyền từ thời kỳ đoạn lịch sử bị mất đó đến nay.
Ta cũng nên để nó cho người có duyên sử dụng".
Quyển dược điển và cái đỉnh này là của một vị thần y hoa đà thời đấy truyền lại, tổ tông của hắn là đồ đệ của vị hoa đà kia.
Sau khi nhận được truyền thừa, bọn họ đã coi như bảo bối mà truyền tới ngày nay.
Ma Long Đỉnh đứng thứ nhất trong các loại đỉnh.
Người trong đại lục luôn nghĩ Xích Diễm Đỉnh là thứ nhất vì bọn họ không biết tới Ma Long Đỉnh.
Ma Long Đỉnh có từ thời kỳ viễn cổ, nó tồn tại trước khi Nguyên Sơ Đại Lục được thành lập.
Sau đó Nguyên Sơ Đại Lục lụi tàn trong dòng sông lịch sử, thứ mà nhân loại còn lưu lại được chỉ là bản danh sách đỉnh từ thời Nguyên Sơ Đại Lục truyền lại.
"Âu cũng là ý trời!".
Mộc Thanh Dược Lão thở dài một hơi.
Nhưng khi nghĩ tới con nhóc không biết nhìn hàng đó lão lại cảm thấy tức giận.
Kim Phong Đạo Nhân nhìn Mộc Thanh Dược Lão như vậy cũng không tiện nói gì nhiều.
Hiện tại hắn không muốn gây chuyện với lão đầu này, hắn đang lừa ăn lừa uống, hắn phải có tố chất nghề nghiệp.
Không nên lo chuyện bao đồng.
Tay Kim Phong Đạo Nhân lúc này đang cầm một ly Nữ Nhi Hồng mới rót khác uống, hai mắt nhắm lại đê mê hưởng thụ.
Vĩ Mặc Sâm Lâm.
Vân Nhu lúc này hai mắt đã mơ hồ, dáng đi lảo đảo, càng đi sâu vào trong đường càng khó đi.
Mặc Uyên lúc này cũng không khá hơn là bao, sắc mặt hắn tái mét, đang cùng Vân Nhu tiến sâu vào trong sâm lâm.
Từ xa, tiếng sói tru vang lên, sóng âm vang tới làm hai người Vân Nhu và Mặc Uyên hoảng loạn.
Trái tim hai người đập thình thịch, trong màn đêm tĩnh mịch, ngoài tiếng sói tru thì tiếng tim đập cũng vang vọng rõ ràng.
Bọn họ giờ đang trọng thương nặng, hơn nữa tiếng sói tru kia cũng không phải loại cấp thấp.
Hai người vội dìu nhau chạy theo phương hướng khác, chợt từ xa có sói lao tới.
Hai người hoảng loạn vội vàng chạy về phía trước.
Trời tối, lại còn bị thương, thần trí mơ hồ còn gặp phải sói.
Trong lúc hoảng loạn hai người trượt chân lăn xuống một sườn núi.
Phía bên trên văng vẳng tiếng sói tru, bên dưới Vân Nhu đã ngất đi từ lúc lăn xuống.
Mặc Uyên lúc này vẫn còn ý thức, hắn nghiêng đầu qua nhìn Vân Nhu đang ngất ở bên cạnh.
Ánh mắt hắt híp lại nguy hiểm, sâu trong ánh mắt phát ra nồng đậm hận ý.
Hắn nhớ đến những chuyện đã trải qua, từng chuyện một hiện lên trong đầu hắn.
Hắn chính là một người trùng sinh.
Hắn cũng không biết tại sao lại như vậy.
Lần đầu tiên hắn trùng sinh là lúc nào hắn không còn nhớ rõ nữa.
Hắn chỉ biết mình trùng sinh lặp đi lặp lại khoảng thời gian từ khi sinh ra đến năm hắn mười bảy tuổi.
Sau khi gia tộc hắn bị diệt, hắn chết đi và bắt đầu vòng lặp này.
Hắn không nhớ nổi mình đã trùng sinh bao nhiêu lần.
Mỗi lần trùng sinh hắn đều cố gắng thay đổi kết cục nhưng không thành công.
Hắn có một giấc mơ, trong giấc mơ hắn thấy hai bóng hình mơ hồ, một nam một nữ cùng nhau bước tới đỉnh cao nhân sinh.
Lúc đầu hắn còn không hiểu, sau khi lặp lại giấc mơ đó nhiều lần thì hắn cũng đã hiểu.
Trong giấc mơ chính là hắn sau khi trưởng thành, và một cô gái hắn chưa bao giờ gặp mặt.
Trong giấc mơ đó gia tộc hắn cũng không bị diệt.
Lúc tỉnh lại từ giấc mộng đó, hắn cũng rất mong chờ nàng ta tới.
Nàng ta như ánh sáng của hắn, nàng ta sẽ đưa hắn ra khỏi vòng lặp này.
Nàng sẽ cứu rỗi hắn phải không?
Hắn mong chờ, ngày qua ngày đợi chờ nàng ta tới, nhưng tới khi gia tộc hắn bị diệt rồi nàng ta cũng vẫn chưa tới.
Hắn mở mắt ra lần nữa, hắn lại trùng sinh rồi.
Hắn vẫn gặp giấc mộng đó, hắn vẫn cố chấp hy vọng.
Hắn vẫn đợi nàng ta tới cứu hắn thoát khỏi vòng lặp này.
Nhưng rồi một lần, hai lần, ba lần...thật nhiều lần.
Nàng ta đâu? Rốt cuộc nàng ta ở đâu? Nàng ta không tới? Sao nàng ta không tới?
Hắn đã hy vọng rất nhiều, nhưng sao nàng ta không tới chứ? Hắn cầu xin, cầu xin nàng ta hãy tới cứu hắn khỏi vòng lặp này đi.
Hắn tuyệt vọng, hắn muốn phát điên.
Tại sao? Tại sao lại là hắn? Tại sao để hắn trùng sinh lặp đi lặp lại như vậy?
Mỗi kiếp gia tộc hắn đều chết thảm