Edit+Beta: Kem
Wattpad: NhaThi1789
Wordpress: Lemonicecream1789
Group FB: Lemon ice cream
- ---
"Thời Xuyên?"
Lộ Tiểu Thiền sững sờ một lúc, cuối cùng cũng nhớ ra mình lên đây làm gì, nhanh chóng lấy áo từ cặp sách ra, đưa cho Lục Thời Xuyên.
Lục Thời Xuyên nhận lấy, sắc mặt bình tĩnh không chút dao động, liếc mắt nhìn Đường Tử Duyệt một cái, giữa lông mày hiện lên một tia dò hỏi.
p
"Hahaha, Lục học trưởng, em rất vui khi được gặp anh, hahaha, chúc anh năm mới vui vẻ, vạn sự như ý, còn ai bị anh lừa...!à không đúng." Đường Tử Duyệt bị anh nhìn thấy tức khắc khẩn trương muốn chết, dùng nụ cười che dấu sự lo lắng của mình, không tự chủ được nói ra một đống lời: "Không, không, không anh không lừa gạt, học trưởng phẩm hạnh của anh đoan chính, tuyệt đối sẽ không....!cái gì! Đúng vậy!"
Lục Thời Xuyên: "......"
Lộc Tiểu Ngải: "......"
Người này còn ổn không?
"Aizzz mình, trời ạ!" Đường Tử Duyệt giống như hoàn toàn thất vọng với năng lực biểu đạt của bản thân, sao cô lại khiến một đề tài bình thường đi hướng theo chiều hướng càng ngày càng quái dị......!
Cô ngẩng đầu nhìn, cảm nhận được bầu không khí xấu hổ xung quanh, "hahaha" cười vài tiếng, khẽ lùi về phía sau: "Tiểu Ngải, mình đột nhiên nhớ tới còn chút chuyện khác, kia các cậu cứ tiếp tục nói, mình đi đây, haha, tạm biệt học trưởng...!Không có gì, em chỉ xấu hổ khi gặp lại anh thôi...!"
Vừa dứt lời, cô lấy vận tốc 100km/h lao đầu bỏ chạy.
Lộc Tiểu Ngải đầy nghi hoặc nhìn về phía Đường Tử Duyệt rời đi, vừa rồi không phải cô rất hưng phấn nói muốn đến gặp Lục Thời Xuyên sao, sao bây giờ nói xong mấy câu liền bỏ chạy.
Ồ —— chẳng lẽ bởi vì nói quá nhiều? Muốn tránh đi để an tĩnh câm miệng.
.
Kiếm Hiệp Hay
Dù vậy cũng không đến mức này chứ, vốn dĩ không ai không cho cô nói chuyện.
Lộc Tiểu Ngải vươn tay nắm lấy góc áo Lục Thời Xuyên, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Lục Thời Xuyên nheo mắt dừng trên người cô, ngay sau đó ho nhẹ một tiếng, lại dời tầm mắt về phía khác, chậm rãi nói: "Bạn học em nói chuyện rất thú vị."
Lộc Tiểu Ngải ngẩng đầu lên, nói: "Nhưng hôm nay cậu ấy có chút....!khác so với trước kia."
"Có lẽ anh đã làm cậu ấy sợ hãi."
Một lát sau, Lộc Tiểu Ngải chọc Lục Thời Xuyên, nói ra suy đoán của mình.
Nói không chừng là do ánh mắt của Lục Thời Xuyên quá lạnh nhạt.
"Có lẽ là vậy." Lục Thời Xuyên rũ mắt xuống nhìn cô gái nhỏ đang cau mày tự hỏi.
Cô hẳn nghe gì cũng không hiểu.
"Thời Xuyên, em về lớp đây." Lộc Tiểu Ngải nhướng mày nói.
"Ừ." Lục Xuyên đáp.
*
Khi về lớp, Lộc Tiểu Ngải mới vừa ngồi xuống, liền nhìn thấy Đường Tử Duyệt vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nằm trên bàn.
"Tử Duyệt, vừa rồi cậu làm sao vậy?" Lộc Tiểu Ngải thò đầu qua hỏi: "Cậu quá kích động sao?"
"Kích động, quá kích động." Đường Tử Duyệt thở dài một tiếng, làm ra biểu tình rơi lệ: "Mình nên thành thật câm miệng, lặng lẽ đứng bên cạnh, aizzz ——"
"Mình không biết lúc nói chuyện với cậu, Lục học trưởng đã ở bên cạnh." Đường Tử Duyệt giữ chặt tay Lộc Tiểu Ngải, đặt lên mặt "Sát nước mắt", thút tha thút thít nói: "Bạn học nhỏ, trong lòng anh trai cậu, hình tượng của mình khẳng định đã tan thành cặn bã."
"......!Hả?" Lộc Tiểu Ngải an ủi cô: "Không sao đâu, tuy anh ấy trông lạnh lùng nhưng rất dễ ở chung, sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà trách cậu."
"Không không không, cậu còn không hiểu mình nói gì nhưng anh ấy khẳng định nghe hiểu hết." Đường Tử Duyệt vẫn chưa được an ủi, khóc không ra nước mắt.
"......!Cậu nói cái gì?" Lộc Tiểu Ngải mới vừa bị cô làm choáng váng, thật đúng nghe không rõ.
"Mình nói ——" Đường Tử Duyệt dừng một chút, do dự vài giây, sau đó bò lên trên bàn: "Aizzz, cậu vẫn nên không cần biết, bằng không cậu và học trưởng sẽ cùng nhau đánh chết mình."
Lộc Tiểu Ngải: "......"
Nghiêm trọng như vậy sao?
"Còn nữa!" Đường Tử Duyệt lại đột nhiên đứng dậy, vô cùng nghiêm túc dặn dò cô: "Cậu ngàn vạn lần đừng hỏi Lục học trưởng! Những gì mình nói không quan trọng chút nào! Thật đấy! Không có nghĩa lý gì cả!"
"......!Ồ." Lộc Tiểu Ngải thấy cô khẩn trương đến như vậy, đành phải gạt đi sự tò mò: "Không thành vấn đề."
"Vậy là tốt rồi." Đường Tử Duyệt yên lòng hơn một chút, lại lần nữa bò lên mặt bàn: "Im lặng trước đã, để mình tiếp thu sự thật đáng sợ này."
Lộc Tiểu Ngải gật đầu, đột nhiên cảm thấy Đường Tử Duyệt có chút khổ sở, xem ra "Hình tượng" của cô đang trên bờ vực nguy hiểm.
Mãi đến khi tan học, Chu Huyên Huyên mới kéo Đường Tử Duyệt nằm liệt trên ghế từ lâu đi, cô mới vui vẻ, nâng cao tinh thần để đến nhà ăn ăn cơm.
"Hôm nay cậu làm sao vậy?" Chu Huyên Huyên kéo cô: "Cậu không biết đâu, hôm nay thầy hóa nhìn về phía cậu rất nhiều lần, dáng vẻ đó quá đáng sợ, cậu nên cảm ơn thầy ấy không đuổi cậu ra ngoài."
"Aizzz, mình không quan tâm thầy ấy có đuổi mình đi không." Đường Tử Duyệt thở dài nói: "Từ nay về sau, mình sẽ là một cô gái trầm lặng, bây giờ mình đã biết họa gì cũng đều từ trong miệng mà ra."
Chu Huyên Huyên kinh ngạc há to miệng, ghé bên tai Lộc Tiểu Ngải nhỏ giọng nói: "Cậu ấy chịu kích thích gì vậy?"
Muốn để Đường Tử Duyệt yên lặng hơn một chút, quả thực là điều mơ mộng hão huyền.
Chuyện này có chút phức tạp, Lộc Tiểu Ngải nhất thời cũng không thể nói rõ với cô, Chu Huyên Huyên đợi một lúc cũng không nhận được câu trả lời, vì vậy thử thăm dò Đường Tử Duyệt: "Này, có phải liên quan đến Lục học trưởng không?"
Đường Tử Duyệt lập tức mở to hai mắt nhìn: "Cậu cậu cậu làm sao biết được? Chẳng lẽ......!cậu nghe lén sao?"
Chu Huyên Huyên: "......"
Này còn cần nghe lén sao? Cả ngày cô không nghĩ đến những việc này sao?
"Này, sao tự nhiên lại muốn trầm lặng?" Chu Huyên Huyên nói lại rồi cười hỏi cô: "Vì Lục học trưởng thích người trầm lặng sao?"
"Cậu tỏ tình, bởi vì không trầm tĩnh nên thất bại?" Chu Huyên Huyên đưa ra suy đoán lớn mật.
Đường Tử Duyệt đá cô một cái: "Cậu nghĩ nhiều rồi! Mình chỗ nào giống sẽ đi tỏ tình?"
Hơn nữa, cứ ba ngày cô lại "thích" thêm một người, cũng không cần phải mệt nhọc đi tỏ tình từng người một.
"Aizzz, đại khái chính là, mình lén nói xấu anh ấy rồi bị anh ấy bắt gặp." Đường Tử Duyệt ủ rũ cúi đầu, lại nghiêm túc chỉ vào Chu Huyên Huyên: "Cậu đừng hỏi nữa, để mình giữ bí mật đến cuối cùng."
"Ồ được rồi, không hỏi."
Nhưng lời giải thích của cô càng khiến Chu Huyên Huyên khó hiểu —— cô lại đi nói xấu Lục học trưởng?? Không phải dùng sức khen ngợi anh ấy sao?
"Aizz đúng rồi." Đường Tử Duyệt đột nhiên khôi phục tinh thần, hai mắt tỏa sáng