Edit+Beta: Kem
Wattpad: NhaThi1789
Wordpress: Lemonicecream1789
Group FB: Lemon ice cream
- ---
Lộc Tiểu Ngải tự cảm thấy bản thân mình quá hiểu Lục Thời Xuyên, cô biết Lục Thời Xuyên cười như vậy khẳng định đã nghĩ ra cách để lừa cô.
Nhưng cô đã hứa sẽ cổ vũ anh.
Làm thế nào mới có thể thuyết phục anh thay đổi cách thức?
Đương nhiên cô sẽ không dám nói trực tiếp với anh Lục Thời Xuyên anh quá vô sỉ, nếu anh nghe xong kết thù sẽ không xong, nói không chừng còn nghĩ ra cách khác bắt nạt cô.
"Ừm...!Thời Xuyên, em cảm thấy......" Lộc Tiểu Ngải nỗ lực nghĩ ra biệp pháp giải quyết, lông mày nhăn lại: "Hay là đừng cổ vũ như vậy......"
"Hả?" Lục Thời Xuyên nhíu mày.
"Anh nghĩ lại xem em khẳng định không theo kịp anh." Lộc Tiểu Ngải ngẩng đầu nói, cố gắng làm lời nói của mình nghe hợp tình hợp lý: "Nói không chừng em sẽ giữ chân anh, anh thấy em chạy chậm như vậy, anh không định chạy nữa sao?"
"Sẽ không." Lục Thời Xuyên cong khóe miệng.
Lộc Tiểu Ngải còn tưởng ý anh là sẽ không chạy nữa vì thế tận tình khuyên nhủ anh, đầu nhỏ thò lại gần: "Thời Xuyên, anh phải tin em, nhất định phải tin......"
"Anh tin em." Lục Thời Xuyên lời ít ý nhiều nói.
"Vậy là được rồi." Lộc Tiểu Ngải rất vui vẻ nhảy lên: "Cho nên ——"
"Cho nên, em có thể theo kịp." Lục Thời Xuyên nói, trên mặt cất giấu ý cười.
Lộc Tiểu Ngải: "......"
Được rồi, ý của anh vừa nói là cho rằng cô sẽ không giữ chân anh.
"Ai nha, khẳng định không được." Lộc Tiểu Ngải khẽ đá anh: "Đổi cái khác đi."
Cô quyết định sẽ thẳng thắn một chút, không thể để Lục Thời Xuyên tiếp tục trêu chọc cô.
Đúng vậy, như thường lệ, Lục Thời Xuyên chỉ đang trêu đùa cô, nếu không cũng không có khả năng vòng đi vòng lại nói một việc như vậy.
"Để em đứng đợi anh đi." Lộc Tiểu Ngải đề nghị nói, nhân tiện lắc lắc cánh tay anh.
"Ai, đứng đợi anh vẫn tốt hơn nhiều." Lộc Tiểu Ngải ngẩng đầu nhìn anh, giãy giụa như đang dỗ anh: "Ví dụ như em có thể đưa nước cho anh.
Anh nghĩ lại mà xem nếu chúng ta cùng nhau chạy đều không được uống nước, điều này thật đáng sợ.
Hay ví dụ như em có thể hét lên cổ vũ anh, hoặc ví dụ......"
Lục Thời Xuyên lẳng lặng đợi cô nói xong, anh cũng không biết mình đang nghĩ gì nhưng mỗi khi nghe cô gái nhỏ ríu rít nói chuyện, mọi cảm xúc khác sẽ trở thành hư không.
Giống như thế giới trong mắt anh chỉ còn lại một mình cô.
Cho nên luôn nhịn không được muốn trêu chọc cô, bắt được nhược điểm của cô không bỏ hoặc cố ý làm cô khó xử.
Chẳng sợ trong lòng sớm đã mềm lòng, cho dù cô có nói cái gì, cuối cùng anh cũng thỏa hiệp.
Lục Thời Xuyên khẽ thở dài, bất lực nhay ấn đường —— từ khi nào anh có nhiều suy nghĩ ấu trĩ như vậy?Nếu để người khác biết, chỉ sợ sẽ cười nhạo anh.
"Được không?" Lộc Tiểu Ngải nhìn vẻ mặt anh, cho rằng anh không chịu đồng ý, lại hoảng loạn kéo góc áo anh.
Chẳng lẽ anh không phải đang nói đùa? Thật muốn cô chạy cùng??
Cô, cô, cô không muốn đi, bản thân cô trước nay chưa từng chạy quá 1000m, nhất định không được, Lục Thời Xuyên không quá đáng đến vậy chứ??
"Thời Xuyên, được không?"
Cô gái nhỏ nắm lấy góc áo anh lắc lư vài cái, đôi mắt trong veo.
"Ừ."
Lục Thời Xuyên rũ mắt xuống, đáp.
Lộc Tiểu Ngải thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó cười nói: "Em đã nói mà, anh nhất định sẽ không làm khó em."
"Hơn nữa nếu em chạy cùng anh, giữ chân anh, bạn anh còn chưa đánh chết em......" Cô gái nhỏ lại nhỏ giọng lẩm bẩm nói, cả người run lên.
"Hả?"
Lục Thời Xuyên có vẻ nghe không rõ, hơi nhướng mày, đưa mắt nhìn cô.
"A......!Không có gì không có gì." Lộc Tiểu Ngải cuống quít dùng sức lắc đầu, làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, cô vốn cũng chỉ thuận miệng nói.
"Đừng lo lắng, bọn họ không dám đánh em." Lục Thời Xuyên nhẹ giọng nói, giơ tay sờ đỉnh đầu cô.
Lộc Tiểu Ngải nghe rõ, "hihi" cười cười, nhảy lên nói: "Thế thật tốt quá."
"Vậy em có chạy không?" Lục Thời Xuyên lại hỏi lần nữa.
"Không,không, không đi!" Lộc Tiểu Ngải vội vàng lui ra phía sau, chẳng qua cô theo bản năng vui sướng một chút, sao có thể thật sự đồng ý: "Thời Xuyên, em sẽ đợi anh."
"Ừ." Lục Thời Xuyên đáp, nghiêng đầu nhìn về phía xe cộ và người đông đúc ồn ào bên kia, giọng nói yếu ớt nghe không rõ: "Em đứng đợi, rất nhanh anh sẽ đến, tìm em."
Chân trong chân ngoài
"À đúng rồi, trước ngày diễn ra đại hội thể thao các anh đều phải đi tập luyện sao?" Lộc Tiểu Ngải đột nhiên nhớ ra.
Cô nhớ rõ trước khi đại hội thể thao lần trước diễn ra, nghe Lục Thời Xuyên nói qua sau giờ học các vận động viên đều phải đi tập luyện, vậy năm nay hẳn cũng như thế.
Lục Thời Xuyên nhẹ "ừ" một tiếng: "Em đến bồi anh sao?"
"Được, được!" Lộc Tiểu Ngải mới vừa vui vẻ đồng ý, đột nhiên nhớ ra điều gì đó nên dừng một chút, buồn rầu nắm tóc dài của mình: "Nhưng em còn phải đi học.
Thời Xuyên, đợi đến hết giờ em đến được không?"
Mặc dù buổi tập sau giờ học cũng không kéo dài quá lâu vì mọi người vẫn phải đi ăn cơm.
"Ừ." Lục Thời Xuyên khẽ gật đầu.
Lộc Tiểu Ngải luôn cảm thấy, Lục Thời Xuyên nói nhiều như vậy, mục đích cuối cùng là để hết giờ cô đi bồi hắn......!
Bởi vì sau chữ "ừ" bầu không khí lại yên tĩnh, giống như anh đã sớm đoán được kết quả này, không kiên trì muốn cô chạy cùng, cũng không nhất định muốn cô đến lớp bồi anh.
Ai......!Lộc Tiểu Ngải đột nhiên cảm thấy ý nghĩ này của mình có chút hợp lý, nhưng khi cô ngẩng đầu lên, nhìn biểu tình bình tĩnh của Lục Thời Xuyên không khác ngày thường, vì thế vén tóc, lập tức vứt loại suy đoán nhàm chán này ra sau đầu.
——
"Oa bạn học này cậu muốn làm gì vậy? Không ăn cơm với bọn mình sao?"
Khi tiếng chuông tan học vang lên, Chu Huyên Huyên nhìn thấy Đường Tử Duyệt đứng dậy, một giây sau liền vội vàng muốn lao ra phòng học, nhanh chóng giữ cánh tay cô.
"Ăn cơm gì, đại ca!" Đường Tử Duyệt vô cùng khinh bỉ liếc cô một cái: "Từ hôm nay trở đi vận động viên sẽ phải tập luyện,......"
"Ăn cơm nào quan trọng bằng ngắm trai, đúng không?" Chu Huyên Huyên nháy mắt đoán được cô muốn nói gì.
"...!Đúng vậy." Đường Tử Duyệt chớp chớp mắt nói: "Không chỉ có anh trai nhỏ mà còn có chị gái nhỏ."
"Hừ, cậu đi nhanh lên, mình sẽ không lãng phí thời gian của cậu." Chu Huyên Huyên bất lực buông tay ra, quay đầu lại nói với Lộc Tiểu Ngải: "Đi thôi, chúng ta đến nhà ăn."
"Ờm Huyên Huyên, khả năng mình......" Lộc Tiểu Ngải có chút