Bất kỳ ai cũng không muốn để người mình yêu biết hoàn cảnh gia đình không mấy tốt đẹp, khi anh nhìn thấy tất cả cảm xúc của cô chỉ vỏn vẹn hai từ xấu hổ, bất lực.
Dương Triết Hàm không nói gì chỉ ôm cô dỗ dành, trong trường hợp này chỉ cần hai trái tim thật sự thấu hiểu nhau là đủ, nó có sức mạnh hơn hàng triệu lời nói.
Tình yêu không nhất thiết phải nói mà nó còn thể hiện qua hành động và anh cũng vậy.
Thoáng chốc, vì quá mệt cô đã ngủ lúc nào chẳng hay anh nhẹ nhàng đặt cô nằm trên giường còn bản thân tiếp tục thoa thuốc cho cô.
Anh đưa tay chạm nhẹ lên khuôn mặt sưng vù ấy ánh mắt ngưng đọng một tầng nước mỏng nhẹ....
Cạch
Lục Ánh Kim nghe tiếng động trong phòng cũng chợt tỉnh giấc, nhíu mày nhìn ánh nắng bên ngoài chiếu rọi vào lúc này cô thật sự sống lại một lần nữa.
"Mẹ làm con thức sao?"
Ôn Từ Nhã đi đến cạnh giường cô lo lắng hỏi
Lục Ánh Kim thấy mẹ mình vội ngồi dậy nhích sang một bên để bà ngồi xuống cạnh mình
"Mẹ tới đây lúc nào vậy?"
"Là cái cậu đẹp trai hôm qua bế con nói đưa mẹ sang đây ở cùng con, còn Ánh My nó đã đi học từ sớm rồi."
Ôn Từ Nhã quan sát đứa con gái trước mặt khóe môi không tự chủ mỉm cười:
"Này có phải con và cái cậu kia hai đứa yêu nhạu đúng không?"
Mặt của cô từ trắng chuyển sang đỏ như trái cà chua, bà chỉ mới nhìn qua biểu cảm này rất giống với lúc bà còn trẻ đầy ngây thơ mãi chìm trong giấc mơ màu hồng của tình yêu.
Ôn Từ Nhã nắm lấy tay cô mà nói:
"Mẹ ủng hộ còn đến với cậu ta, mẹ thấy cậu ta là một người tốt tuy có hơi ít nói nhưng cậu ta rất quan tâm đ ến con.
Nhìn con hiện tại khác lúc xưa rất nhiều chắc là một phần cũng do cậu ấy đúng không?"
"Dạ mẹ, anh ấy là động lực và đã giúp con thay đổi rất nhiều cuộc sống của