Vừa ngước lên Cố Minh Tịch đã thấy ngay khuôn mặt giận sôi máu của Bàng Sảnh, đứng sau cô không xa là Tạ Ích đang dắt xe đạp, còn chiếc xe của Bàng Sảnh thì đã nằm rạp trên mặt đất.
Rõ ràng cô chẳng kịp dựng xe cho tử tế đã vội vàng chạy đến.
Cảm giác hoảng hốt thoáng hiện một giây trong lòng Cố Minh Tịch rồi lại nhanh chóng biến thành sốt sắng. Cậu đứng dậy đi ra ngoài nhưng lại quay trở lại vì nhớ đến chiếc cặp bị bỏ quên của mình.
Bàng Sảnh nhanh tay đã xách cặp cậu lên ôm chặt vào lòng mình, còn lùi lại hai bước, đôi mắt trợn trừng nhìn Cố Minh Tịch một cách hung hãn.
Cố Minh Tịch nhún vai, cậu đang mặc áo sơ mi ngắn tay, động tác đó khiến hai tay áo rung lên một nhịp. Cậu nói: “Đưa cặp cho anh.”
“Không đưa!” Bàng Sảnh nhìn cậu quay chuyển tầm mắt sang Hàu và Tiểu Châu gần đó, cảm giác hơi sợ nhưng vẫn oang oang nói: “Sao anh lại ở đây? Tan học sao lại không về nhà? Bài tập hôm nay rất nhiều, chẳng phải anh còn chưa động tay vào hay sao? Cố Minh Tịch, anh còn dám hút thuốc?!”
“Anh…” Cố Minh Tịch muốn nói anh không hút thuốc nhưng lại cảm thấy có giải thích cũng chẳng có ý nghĩa gì, cậu bèn quay đi, nói: “Chuyện của anh không liên quan đến em!”
Bàng Sảnh bị shock, hai mắt lập tức đỏ hoe. Mọi người xung quanh đều quay ra xem, họ tưởng hai người là cặp đôi đang cãi nhau. Dựng xe xong Tạ Ích cũng bước tới, nhìn Bàng Sảnh rồi quay sang nhìn Cố Minh Tịch, sau đó nói: “Cố Minh Tịch, mấy hôm nay Cua rất lo cho cậu, cậu đang làm gì vậy?!”
Cố Minh Tịch lạnh lùng nhìn Tạ Ích, đáp: “Tớ đã nói chuyện của tớ không liên quan đến hai người rồi mà!”
“Cố Minh Tịch.” Bàng Sảnh bất ngờ gọi tên cậu, đặt tầm mắt lên gương mặt cậu, khẽ nói: “Sắp thi cuối kỳ rồi.”
“Thì sao?” Ánh mắt lạnh lẽo của Cố Minh Tịch thực sự xa lạ với Bàng Sảnh, “Học kỳ nào mà chẳng phải thi cuối kỳ, có gì đáng ngạc nhiên chứ.”
Bàng Sảnh nói: “Anh biết mà, kỳ thi này là căn cứ để phân lớp năm sau, bọn mình sắp bị phân ban tự nhiên và xã hội rồi, mỗi ban chỉ có một lớp chọn thôi. Em muốn học lớp chọn của ban tự nhiên, muốn tiếp tục ngồi cùng bàn với anh. Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, anh chưa chắc đã đủ điểm vào lớp chọn.”
Cố Minh Tịch cụp mắt xuống, hồi lâu sau mới lên tiếng, “Anh không quan trọng lớp chọn hay lớp thường đâu.”
Tạ Ích nhìn Cố Minh Tịch bằng ánh mắt khó tin, đôi mắt Bàng Sảnh đã ươn ướt, tay cô ôm chặt lấy cặp sách của Cố Minh Tịch, cất giọng run rẩy, “Cố Minh Tịch, rốt cuộc anh sao vậy, tại sao đột nhiên anh lại bỏ bê việc học? Anh không muốn vào đại học à?”
“…”
“Ngày mai có bài thi trắc nghiệm Vật lý.” Bàng Sảnh cố gắng nhoẻn miệng cười, “Cố Minh Tịch, anh về sớm đi, muộn rồi, còn phải làm bài tập nữa.”
Cố Minh Tịch nhìn cô chằm chằm, nói: “Có làm bài tập hay không, có đi về nhà hay không là việc riêng của anh, không khiến em bận lòng.”
Cậu chưa bao giờ nói chuyện với Bàng Sảnh bằng giọng điệu như vậy. Bàng Sảnh chau mày, cô đã nhún nhường cậu đủ rồi.
Bàng Sảnh nghiến răng nói: “Được, là chính miệng anh nói đó, sau này đừng có hối hận!”
Nói đoạn, Bàng Sảnh liền ôm lấy cặp sách của Cố Minh Tịch đi tới chiếc xe đạp nằm chỏng chơ dưới đất của mình, dựng nó lên rồi sải bước đi ra, vung cặp đeo lên vai, một loạt những hành động được thực hiện một cách vô cùng quyết đoán. Trong khi Cố Minh Tịch và Tạ Ích còn chưa định thần lại thì Bàng Sảnh đã đạp xe đi mất.
Tạ Ích thoáng sửng sốt, cậu quay lại liếc nhìn Cố Minh Tịch. Bắt gặp ánh mắt đầy lo âu của Cố Minh Tịch, Tạ Ích chỉ biết thở dài, nói: “Để tớ đuổi theo cậu ấy, yên tâm, tớ sẽ đưa cậu ấy về tận nhà.”
Cố Minh Tịch không đáp.
Lúc trèo lên xe, Tạ Ích vẫn không quên quay lại nhìn Cố Minh Tịch một cái thoáng qua. Ánh mắt cậu trong veo và hoàn toàn tĩnh lặng, không mảy may khinh bỉ hay giận dữ, cũng chẳng có chút gì gọi là thương hại hay cảm thông.
Đó là một ánh nhìn đầy thân thiện, bỗng dưng khiến Cố Minh Tịch nảy sinh đôi chút cảm giác áy náy. Ngay cả những khi đối diện với Lý Hàm, cậu cũng chẳng hề thấy áy náy chút nào, vậy mà bây giờ sự hối hận lại thoáng gờn gợn trong lòng. Thế nhưng Cố Minh Tịch lại cho rằng bản thân không làm gì sai. Tạ Ích là một người sống tự do tự tại, giờ đây Cố Minh Tịch đang sống cuộc đời mà mình mong muốn, không muốn về nhà thì không về, không muốn học bài thì không học, không muốn vẽ tranh thì lên mạng chơi. Đó là niềm vui, là một cuộc sống vô cùng thoải mái.
Vậy nhưng, tại sao trong lòng lại thấy xót xa đến thế?
Tạ Ích đã thu lại ánh mắt và đạp xe đi khỏi đây, Cố Minh Tịch nhìn theo bóng dáng cậu, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Tạ Ích, cậu nhất định phải đuổi theo Bàng Sảnh, hộ tống cô ấy về nhà một cách an toàn.
Thấy đã hết chuyện, khách khứa trong quán liền quay lại câu chuyện trên bàn ăn của mình. Cặp sách của Cố Minh Tịch không còn ở đó, cậu cũng không biết mình nên đi hay ở lại. Lúc này Sò bước tới gần cậu, tò mò hỏi: “Tiểu Cố, cô bé lúc nãy là bạn gái cậu à?”
Tiểu Châu hỏi: “Tiểu Cố, cậu cãi nhau với bạn gái phải không? Với lại cậu bé vừa nãy là ai thế, đẹp trai ra phết!”
“Đẹp trai con khỉ!” Thấy bạn gái buông lời khen ngợi người khác, Hàu tỏ vẻ không vui, “Tên đó trông thật đỏm dáng, đâu có ngầu bằng tiểu Cố của chúng ta?”
Sò phụ họa theo: “Tôi cũng thấy tiểu Cố đẹp trai hơn, với lại bạn gái của tiểu Cố cũng rất đáng yêu.”
Không biết Cá Mập đã đứng sau họ từ lúc nào, hai bàn tay to khỏe đánh bôm bốp vào gáy Sò và Hàu: “Rảnh rỗi quá hả? Không cần nướng đồ ăn nữa phải không? Tao trả lương cho tụi bay là để tụi bay đến đây tám chuyện bao đồng à?”
Hàu và Sò ủ rũ quay về bếp nướng, Cá Mập lại tiếp tục đánh vào gáy Cố Minh Tịch, “bốp” một tiếng làm cậu đau đến mức phải chau mày. Đây là lần đầu tiên Cá Mập ra tay đánh cậu, anh ta xách cổ áo Cố Minh Tịch lên rồi nói: “Thằng nhóc này đi với anh mày ra đây, anh có chuyện muốn hỏi mày!”
Cá Mập là người vùng này, anh ta đang ở cùng mẹ trong một căn nhà ba tầng tự xây cách đó không xa. Hai mẹ con anh ta ở tầng ba, phòng ở tầng hai thì để Hàu và Sò ở.
Trong nhà buổi tối không có ai, Cá Mập xách cổ áo Cố Minh Tịch rồi đẩy cậu vào cửa thật mạnh làm gáy Cố Minh Tịch va vào cửa đánh bốp một tiếng. Cá Mập mạnh tay làm Cố Minh Tịch suýt thì mất trọng tâm, phải liêu xiêu vài bước với đứng vững được.
Cậu quay ra nhìn Cá Mập bằng ánh mắt thoáng chút tủi thân. Cá Mập bật đèn rồi hùng hổ đóng cửa lại. Anh ta trợn cặp mắt to như quả lắc đồng hồ nhìn Cố Minh Tịch, giọng nói vô cùng nghiêm khắc: “Ngồi xuống!”
Cố Minh Tịch không có ý kiến nào khác, bèn ngồi xuống ghế.
Cá Mập kéo ghế lại gần, ngồi đối diện với cậu rồi nói: “Chuyện vừa nãy anh đã chứng kiến từ đầu tới cuối, chỉ là cố tình không lộ diện mà thôi. Nhóc, hãy nói thật cho anh biết, rốt cuộc cậu đã gặp phải chuyện gì vậy?”
“…” Cố Minh Tịch cúi gằm mặt, cậu đi dép xỏ ngón, các ngón chân lại xoắn lại với nhau theo thói quen. Cậu không biết phải nói với Cá Mập như thế nào, nếu kể lại từ đầu thì chắc phải mất tới mấy giờ đồng hồ.
Như đã nhìn thấy suy nghĩ trong lòng cậu, Cá Mập châm một điếu thuốc rồi hạ giọng nói: “Hôm nay anh có thời gian, nếu chú mày không nói cho rõ ràng, anh sẽ không cho chú mày đi đâu cả.”
Cố Minh Tịch ngước lên nhìn anh ta, bất ngờ hỏi: “Anh Cá Mập… Giả sử… Em nói là giả sử… Anh không quen biết em, nếu như một người như em đến xin việc ở cửa hàng của anh, anh có nhận người đó vào làm việc không?”
“Làm việc gì? Xiên thịt, nướng cánh gà? Cậu đừng đùa!”
Cá Mập cười nhạt, “Nhóc đừng tưởng anh không biết cậu đang nghĩ gì, muối anh từng ăn còn nhiều hơn cơm của chú mày. Mất đi hai cánh tay, cậu cảm thấy bản thân thật thê thảm, đúng không? Nói cho cậu biết, người anh em thân thiết nhất cùng lớn lên với anh từ nhỏ đã bị người ta đâm chết vào năm mười chín tuổi trong một trận đánh nhau hội đồng.”
Anh ta giơ ngón tay chỉ về một hướng, “Chính ở trong con hẻm thứ ba của xưởng Trọng Cơ. Cậu ấy hồi đó đang là sinh viên năm thứ nhất, là người đỗ đại học duy nhất trong đám anh em lớn lên cùng từ bé tụi anh. Anh cũng không biết tại sao lại có vụ ẩu đả đó, tóm lại là cậu ấy đã qua
đời một cách vô cùng khó hiểu. Cậu em có biết chết là gì không? Chết là hết, là chẳng còn gì nữa! Tính đến nay đã gần mười năm, năm nào anh cũng tới trước mộ cậu ấy châm thuốc, rót rượu cho người bạn đó vào mỗi dịp thanh minh. Nhóc ạ, nhìn em bây giờ anh lại nhớ tới cậu ấy ngày xưa. Người bạn đó của anh vừa đẹp trai lại thông minh, nhưng cậu ấy đã đánh mất mạng sống của mình bằng cách đó. Bây giờ anh chỉ nghĩ, người sống trên đời sinh mạng là quan trọng nhất, chỉ cần còn sống thì sao cũng được. Còn việc cậu có sống tốt hay không lại phụ thuộc vào bản lĩnh của cậu. Hiện giờ cậu đang là học sinh, dù không có tay nhưng nhìn quần áo của cậu, anh cũng biết cậu là con nhà khá giả, cậu nghĩ bằng chân hay đầu óc có vấn đề mà lại nghĩ tới chuyện xin vào quán ăn của anh làm việc? Đó là lý tưởng của cậu sao? Cậu chỉ đến thế thôi à? Cậu định giao du với đám Sò và Hàu ư? Đừng nói với anh những lời vớ vẩn kiểu như ‘Đến cả quán nướng còn chẳng thèm thuê mình, mình có thể làm được việc gì chứ?’! Quá là vô dụng! Phí công anh đây nói khô cả họng!”
Cá Mập vào bếp lấy một chai bia lạnh và một lon coca. Anh ta dùng răng mở nắp chai bia rồi lấy một túi ống hút từ trong ngăn kéo, cắm một cây vào lon coca, đẩy tới trước mặt Cố Minh Tịch.
Cá Mập tu bia ừng ực đến hết chai rồi nói: “Này nhóc, cậu phải nghĩ cho kỹ, nếu không học hành thì đúng là cậu chẳng làm được việc gì, thậm chí có nướng cánh gà cũng sẽ bị người ta chê là ai cho mày dùng cái chân bẩn thỉu đó. Nhưng nếu cậu học giỏi, cậu có thể làm được những công việc bàn giấy nhẹ nhàng, có thể dùng máy tính, gọi điện thoại, giao tiếp bằng tiếng Anh, lúc nào cũng có một đám nhân viên giúp việc cho mình. Cậu có hiểu anh đang nói gì không?”
“Em hiểu, nhưng…” Cố Minh Tịch quay sang nhìn hai tay áo trống không của mình, “Nhưng em cảm thấy cho dù có học giỏi đến mấy cũng rất khó để tìm được một công việc tốt.”
“Chưa thử sao cậu có thể biết được?”
“Anh Cá Mập.” Cố Minh Tịch thở dài, “Có phải em vẫn chưa kể với anh về hoàn cảnh gia đình em không?”
“Chưa. Hôm nay anh rảnh, nào, chú em nói đi.”
Sau một thoáng lưỡng lự, Cố Minh Tịch kể cho Cá Mập nghe hoàn cảnh gia đình mình: bố ngoại tình, bố mẹ cãi vã, cậu làm bố thấy xấu hổ, và cả nguyện vọng sinh thêm một đứa con khỏe mạnh luôn đau đáu trong lòng bố cậu.
Cậu còn nhắc đến Bàng Sảnh khiến Cá Mập nhớ lại cô gái vừa gặp mặt, tóc buộc đuôi ngựa, gương mặt trong sáng, lúc thì trợn mắt nhìn Cố Minh Tịch, lúc thì rơm rớm nước mắt, cuối cùng vẫn ngang ngạnh nuốt nước mắt vào trong.
Cố Minh Tịch nói rất nhiều, rất nhiều bằng chất giọng đều đều chầm chậm. Kể xong cậu hướng ánh mắt về phía Cá Mập, nói: “Anh Cá Mập, xưa nay em chưa bao giờ cảm thấy mình có gì đáng sợ, mặc dù bố em luôn nghĩ con trai làm mình mất thể diện nhưng em thực sự chưa bao giờ cảm thấy vậy. Thế nhưng giờ đây càng ngày em càng cảm thấy, em… có lẽ em không giống với mọi người. Kể cả em có học giỏi đến đâu thì cũng chẳng thể thay đổi được ánh mắt nhìn mình của người đời. Em có cảm giác việc học ngày càng trở nên vô nghĩa, cảm thấy sau này cho dù có đỗ vào một trường đại học tốt cũng chẳng phải một điều gì to tát.”
Cậu dần im lặng, Cá Mập cũng không nói năng gì.
Sau vài phút cả hai cùng yên tĩnh, Cá Mập nói: “Chẳng lẽ cậu mới biết mình khác với những người bình thường? Chẳng lẽ cậu mới biết mình đã mất hai cánh tay? Nếu đúng thế thật thì bây giờ cậu biết rồi đó, đáng lẽ phải nghĩ xem mình nên làm gì mới phải? Nếu không thì sao? Không sống tiếp nữa chăng? Nhóc à, nếu cậu không biết tranh thủ thì đừng nói sau này không đỗ đại học, mà đến cả bán dưa hấu cũng không làm được! Còn nữa, nhiều khả năng cô bạn gái kia của cậu cũng sẽ bị tên công tử bột kia cuỗm đi mất!”
Mặt Cố Minh Tịch liền đỏ bừng: “Cô ấy không phải bạn gái của em!”
“Cậu có dám nói cậu không thích cô ấy không?”
“Nhưng cô ấy không thích em!”
“Nhóc à, haizz…” Cá Mập thở dài rồi vỗ vai Cố Minh Tịch, “Đi thôi, để anh tiễn cậu về nhà. Cậu về nhà suy nghĩ cho kỹ đi. Không phải anh không muốn cho cậu đến chỗ anh chơi, nghỉ hè cậu đến thoải mái, nhưng tháng sau thi cuối kỳ rồi, anh thực sự không muốn gặp lại cậu ở đây nữa.”
***
Thấy Cố Minh Tịch về nhà với cái thân xác không Lý Hàm bèn hỏi: “Cặp sách của con đâu?”
Cố Minh Tịch nói: “Con làm hết bài ở lớp rồi nên không muốn cầm cặp về.”
Nửa giờ sau, cậu lén lút ra phòng khách gọi điện cho Bàng Sảnh. Người nhấc máy là Bàng Thủy Sinh, Cố Minh Tịch bèn nói: “Chú ơi, chú bảo Bàng Sảnh ra nghe điện thoại được không ạ?”
Bàng Thủy Sinh gọi mấy lần rồi nói với cậu bằng giọng bực tức: “Con bé đang lên cơn, nhất quyết không chịu ra nghe điện thoại.”
Cố Minh Tịch: “Ồ, vậy thì thôi ạ, không sao, mai đến lớp cháu nói với Bàng Sảnh cũng được.”
Hôm sau Cố Minh Tịch vào lớp mà không hề có bất cứ sách vở gì. Vừa vào cậu đã thấy Bàng Sảnh đến rồi, đang ngồi học tiếng Anh.
Cố Minh Tịch ngồi vào vị trí bên cạnh cô, mặt bàn chỗ cậu trống trơn, ngăn bàn cũng chẳng có gì. Cậu khom lưng tìm xung quanh hồi lâu, đến cả thùng rác cuối lớp cũng đã nhìn qua một lượt, cậu về chỗ rồi khẽ gọi: “Bàng Bàng!”
Bàng Sảnh quay ngoắt đi, không thèm để ý cậu.
Cố Minh Tịch hỏi: “Cặp sách của anh đâu?”
“…”
“Bàng Bàng…”
“Chẳng phải anh nói việc của anh không liên quan đến em sao, bây giờ lại đến hỏi em cặp sách làm gì?” Bàng Sảnh lườm cậu, “Em làm mất cặp sách của anh rồi!”
Cố Minh Tịch trợn mắt, “Mất rồi?”
“Mất rồi.” Bàng Sảnh vênh mặt với cậu, “Chẳng phải anh không muốn học nữa sao, còn cần cặp sách làm gì nữa? Anh tới quán nướng đó mà chơi, tới đó mà hút thuốc, tới đó mà giao du với cô gái kia đi!”
“Anh không hút thuốc.” Cố Minh Tịch hạ giọng nói, “Anh đâu có giao du gì với cô ta!”
“Anh đừng tưởng em không biết gì!” Bàng Sảnh nghiến răng kèn kẹt, “Em thấy anh và cô ta cười cười nói nói, cô ta còn đưa thuốc cho anh hút!”
“Anh thực sự không hút thuốc, không hề động đến một điếu thuốc nào!” Cố Minh Tịch cố thanh minh, “Bàng Bàng, anh biết em không vứt cặp của anh đi đâu, nó đâu rồi?”
“Mất thật rồi!”
“…” Cố Minh Tịch tung chiêu cuối cùng, “Thế thì anh đi đây, không có cặp sách anh còn học hành gì nữa chứ?”
Cậu đứng dậy định bỏ đi thật, Bàng Sảnh quýnh lên bèn túm ngay lấy lưng áo cậu, kéo Cố Minh Tịch lại.
Cố Minh Tịch ngồi xuống ghế, quay lại nhìn cô, không nói gì.
Bàng Sảnh nói: “Anh phải hứa với em là sẽ chú tâm học hành!”
Cậu nhìn thẳng vào mắt cô, gật đầu.
“Thi cử cho tốt.”
“Ừ.”
“Sau này hai chúng ta sẽ đăng ký cùng một trường đại học, đây là lời giao hẹn trước kia!”
Cậu khẽ giật mình rồi trịnh trọng gật đầu.
“Không được hút thuốc nữa!”
Cố Minh Tịch thở dài, “Anh chưa bao giờ hút thuốc thật mà.”
Bàng Sảnh cười nhạt, “Ai tin anh chứ, anh có biết mùi thuốc trên người anh nồng nặc đến mức nào không? Ghê chết đi được!”