Thông tin truyện Mr Đà Điểu Của Tôi

Mr Đà Điểu Của Tôi

Tác giả:

Thể loại:

Ngôn Tình

Lượt xem:

125

Trạng thái:

Hoàn thành

Nguồn Truyện:

Internet
Website không giữ bản quyền truyện này.Liên hệ gỡ [email protected]
Đánh giá: 9/10 từ 11659 lượt

REVIEW TRUYỆN MR. ĐÀ ĐIỂU CỦA TÔI

 

Tác giả: Hàm Yên
Thể loại: Hiện đại, nam chính tàn tật, thanh mai trúc mã, trong ngọt có ngược, trong ngược có ngọt, cảm động, sạch, HE.
Độ dài: 112 chương- 6 PN 
Tình trạng: Hoàn edit
______________

“Ms Cua của tôi”…

Đà Điểu mẹ đã rời xa Mr Đà Điểu, bà trở thành thiên sứ bay lên trời…

Trước khi đi Đà Điểu mẹ và Mr Đà Điểu đã hứa hẹn sẽ tiếp tục làm mẹ con ở kiếp sau.

Giờ đây chỉ còn một mình Mr Đà Điểu, anh nghĩ không biết mình nên làm thế nào?

Anh Cá Mập nói: Cậu có thể đi tìm Ms Cua.

Mr Đà Điểu lắc đầu, giờ đây anh chỉ có hai bàn tay trắng, cho dù có tìm được Ms Cua thì sao chứ?

Mr Đà Điểu nghĩ nhiệm vụ quan trọng nhất của mình vào lúc này chính là tự nuôi sống bản thân.”
.
.
.
Cố Minh Tịch mất hai tay từ lúc 6 tuổi, mùa hè năm ấy, anh cùng cô bé hàng xóm Bàng Sảnh và đám trẻ con trong khu tập thể chơi trò ném đĩa bay. Khi đĩa bay được Bàng Sảnh ném lên, nó bay xa và cao vút, cuối cùng vướng trên một cây cột kỳ lạ với lằng nhằng những dây dợ, còn được dán một biển hiệu có hình tia sét màu vàng.

Đó là cột điện cao thế, nhưng không ai trong lũ trẻ mới năm, sáu tuổi này biết đó là vật gì...

Lúc ấy, Cố Minh Tịch nói: “Bàng Bàng, em ngốc quá đấy, suốt ngày gây rắc rối cho anh thôi.” Thế rồi anh trèo lên vai một đứa nhóc thoăn thoắt leo lên cây cột, với vóc dáng khỏe mạnh, anh mới leo vài cái đã chạm được tay đến cái giá.

Khoảnh khắc sau đó, mọi thứ vụn vỡ bởi một tiếng nổ to, bởi những tia lửa chói mắt, là tiếng khóc, tiếng la hét đầy sợ sệt và thê lương của lũ trẻ cùng những luồng khói trắng, trong không khí đầy mùi khét của thịt cháy…

Minh Tịch mất đôi tay rồi, ngày tỉnh lại sau cuộc phẫu thuật, anh hỏi mẹ: “Tay con đâu?”

“Tay con bị hỏng nên bác sĩ mang đi sửa rồi, khi nào sửa xong lại mang đến trả cho con.”

Nhưng rồi tay của anh mãi cũng chẳng sửa xong, nó sẽ không bao giờ quay về nữa.

Minh Tịch 6 tuổi tập ăn cơm bằng chân, anh vừa khóc vừa gác chân nhỏ lên ghế, ngón chân kẹp từng thìa cơm đưa vào miệng. Cơm rơi vung vãi dưới sàn, nước mắt hòa vào canh làm mọi thứ trở nên mặn chát. Ngày hôm ấy là lần đầu tiên anh dùng đôi chân để sinh hoạt, là lần đầu tiên bắt đầu cuộc sống mới mà không có đôi tay…

Minh Tịch dần lớn lên, anh không có đôi tay nhưng có một đôi bàn chân khéo léo tỉ mỉ, có thể viết chữ, vẽ tranh, có thể tự thay quần áo, tháo giầy. Tuy quá trình tập luyện có khó khăn, gian khổ nhưng Minh Tịch chưa bao giờ thất vọng bỏ cuộc bởi luôn có người đồng hành cùng anh, cô bé Cua - Bàng Sảnh.

Bàng Sảnh nhỏ bé chẳng khác nào cái bóng của Cố Minh Tịch, ngoài đi vệ sinh, Bàng Sảnh sẽ giúp đỡ Cố Minh Tịch trong tất cả những việc còn lại: đội mũ, lấy đồ, cởi áo mưa, thắt dây giày, mua vé xe bus, cho anh uống nước, lau mồ hôi... Bàng Sảnh chính là đôi tay thứ hai của Cố Minh Tịch.

Đã từng rất nhiều lần, Bàng Sảnh luôn nghĩ, nếu người leo lên lúc ấy là cô, Cố Minh Tịch sẽ có cuộc sống rất khác… Anh sẽ là niềm tự hào của ba mẹ, là một đứa con giỏi giang khỏe mạnh, là hình tượng “con nhà người ta” trong mơ ước của mọi người. Tuy chưa bao giờ nói ra, nhưng Bàng Sảnh luôn nghĩ mình là ngọn nguồn của lỗi lầm, vì cô mà anh mất đi con đường bằng phẳng, vì cô mà gia đình anh trở nên bất hòa chia ly.

Nói Bàng Sảnh giúp đỡ Cố Minh Tịch, chi bằng nói Cố Minh Tịch đã cứu vớt Bàng Sảnh khỏi mặc cảm lỗi lầm.

Anh nói…

“Anh thấy mình là một chú đà điểu nhưng không phải con đà điểu tự lừa mình dối người trong hội chứng tâm lý đà điểu, sẽ rúc đầu xuống cát khi gặp phải kẻ thù, giả vờ như mình không thấy kẻ thù và kẻ thù cũng không thấy mình.

Sở dĩ anh nghĩ bản thân là đà điểu là vì đà điểu là loài chim lớn nhất trên thế giới hiện nay, cánh của nó đã bị thoái hóa nên không bay được. Song đà điểu có một đôi chân rất khỏe khiến nó có thể chạy với vận tốc rất nhanh, đồng thời sức lực của đôi chân cũng rất lớn, thậm chí đà điểu có thể dùng chân để chống lại nhiều thiên địch lớn hơn mình nhiều lần.

Anh giống đà điểu, anh không có đôi cánh, làm mọi việc hoàn toàn bằng hai chân nhưng có hề gì, đà điểu vẫn là loài chim lớn nhất thế giới, anh tin rằng mình cũng có thể trở thành một người mạnh mẽ!”

“Bàng Bàng, em có thấy anh làm em xấu hổ không?”

“Tự anh cũng cảm thấy mình chẳng có gì phải xấu hổ cả. Thật đấy!”

“Vì vậy, Bàng Bàng, anh nhận lời xin lỗi của em và tha thứ cho em đó!”

Trong suốt những năm tháng học trò, Cố Minh Tịch và Bàng Sảnh luôn song hành với nhau, là những lúc giận hờn vu vơ, là những khi trách móc hờn dỗi để sau cùng là nụ cười làm lành ấm áp như sớm mai. Đôi khi có trắc trở, ủy khuất nhưng mọi thứ rồi cũng bị xua tan bởi niềm vui tuổi học trò, sẽ có những người bạn không ngại sự khác biệt, với tấm lòng trong sáng và chân thành, họ sẽ cùng nhau tạo những ký ức thật hạnh phúc.

Rồi một ngày khi tất cả mọi người đều đã trưởng thành, chú đà điểu Minh Tịch chợt nhận ra thực tại vốn rất tàn nhẫn. Anh hiểu được một đạo lý, có những người trên đời này mãi không thể chấp nhận anh, họ thấy anh rất kỳ lạ, họ không bao giờ công nhận những gì anh đã làm được, bởi trong mắt họ anh chỉ là kẻ không lành lặn.

Giống như bố của anh, ông sợ thiên hạ chỉ trỏ, bàn tán, ông luôn cảm thấy mất mặt, xấu hổ cho dù anh đạt hạng nhất trong kỳ thi hay đoạt giải trong cuộc thi hội họa của trường. Điều ông muốn một người con lành lặn và khi mẹ anh không đáp ứng được điều ấy, cuộc hôn nhân tan vỡ.

Năm Minh Tịch 19 tuổi, anh và Bàng Sảnh hẹn ước cùng học chung một trường đại học ở Thượng Hải.

Năm Minh Tịch 19 tuổi, bố mẹ anh ly hôn, mẹ anh muốn rời khỏi nơi này để trở về quê hương.

Mẹ anh nói…

“Con đi cùng mẹ chứ?”

“Con và Bàng Sảnh không có tương lai đâu.”

Mùa hè năm ấy, Minh Tịch lấy hết can đảm nói với mẹ mình: “Con muốn ở bên em ấy, mẹ hãy tin con, chỉ cần con và Bàng Sảnh lên đại học, bọn con sẽ yêu nhau... Con nhất định sẽ chứng minh cho mẹ thấy!”

“Mr Đà Điểu mười chín tuổi viết một bức thư cho Ms Cua mười tám tuổi.

Anh đã từng kẹp bức thư vào một chiếc khung ảnh rất đẹp, sau đó đưa chiếc khung ảnh cho Ms Cua, dặn cô phải lập tức nhét ảnh vào khung, Ms Cua đồng ý.

Mr Đà Điểu nghĩ là chắc chắn cô ấy sẽ nhìn thấy bức thư kia.

Viết bức thư này cho Ms Cua cũng là cơ hội cuối cùng Mr Đà Điểu tự đặt ra cho mình. Ms Cua là người thích lãng mạn nên Mr Đà Điểu đã chọn một cách cực kỳ lãng mạn để thổ lộ những lời trong lòng mình cho Ms Cua nghe.

Anh nghĩ là chỉ cần cô đáp lại một chút xíu thôi, anh cũng có thể bỏ mặc tất cả để kiên trì bầu bạn bên cô.

Thế nhưng cuối cùng, cô đã không đến...”

Mùa hè năm ấy, Bàng Sảnh đánh mất Cố Minh Tịch của mình trong biển người mênh mông.

Vào khoảnh khắc chia xa đó, Bàng Sảnh tự hỏi:
“Thế nào là mãi mãi?

Mãi mãi có nghĩa là mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây còn lại trong cuộc đời không có lúc nào khác biệt.

Trong giây phút ấy, một suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu Bàng Sảnh.

Đó là, cô sẽ mãi ở bên cạnh Cố Minh Tịch.”

Ms Cua sẽ đi tìm Mr Đà Điểu, cho dù Mr Đà Điểu ngốc nghếch có trốn đến chân trời góc biển, Ms Cua cũng nhất định sẽ tìm được. Mr Đà Điểu của em, anh trốn không thoát đâu. 
.
.
.
“Mr Đà Điểu của tôi”.

Hello Mr Đà Điểu, chào anh.

Trong những năm tháng không có Mr Đà Điểu bên cạnh, bề ngoài Ms Cua có vẻ như sống rất tốt, rất vui vẻ nhưng thú thật là cô ấy nhớ anh đến phát điên.

Đà Điểu mẹ đã không còn nữa nhưng Mr Đà Điểu kiên cường vẫn nhất quyết không về tìm Đà Điểu bố. Ms Cua không biết lúc trời đổ mưa có ai che ô, lúc ăn cơm có ai bưng bát cho anh không… Ms Cua không muốn nghĩ đến khả năng là bên cạnh Mr Đà Điểu lúc này đã có một người phụ nữ. Chà, cô vẫn đang chờ ở đây, sao anh có thể bỏ mặc mà yêu người khác được?

Mr Đà Điểu yêu quý, cuối cùng Ms Cua đã đọc được bức thư anh giấu trong khung ảnh vào bảy năm sau, khi mà giấy viết thư đã ố vàng…

Chắc chắn Mr Đà Điểu đã nghĩ mình cũng chỉ là một người ở bên Ms Cua một giai đoạn trong cuộc đời, không khác gì những người bạn học đến rồi lại đi của cô ấy.

Nhưng không phải như vậy.

Anh là hình bóng sáng nhất trong cuộc đời cô ấy, là người bạn chân thành nhất trên con đường trưởng thành của cô ấy.

Mấy năm nay, anh và cô lạc mất nhau trong biển người. Cảm ơn ông trời đã cho hai người cơ hội gặp lại.

Đây không phải một câu chuyện chưa có hồi kết mà đây là câu chuyện với kết thúc có hậu, happy ending với kết thúc đoàn viên rất đỗi bình thường. Chưa bao giờ có hai kết thúc, khi Ms Cua và Mr Đà Điểu gặp nhau kết thúc chung sống trọn đời đã được ấn định.

… Ms Cua viết vào đêm Noel năm 2010.”

-----------------------

“Mr Đà Điểu của tôi” là một câu chuyện cảm động và nhiều cảm xúc. Đối với tôi, đây là một chuyện tình đẹp, nó đẹp bởi khoảng thời gian học trò ngây thơ, trong sáng, là cái đẹp thực tế và tàn nhẫn của xã hội khắc nghiệt, là nét đẹp trọn vẹn khi câu chuyện được khép lại bởi một cái kết viên mãn.

Tôi cảm phục trước sự lạc quan và niềm tin hướng tới tương lai của Cố Minh Tịch, tôi khâm phục sự dũng cảm, kiên trì của Bàng Sảnh và xin dành niềm trân trọng cho những tình bạn chân thành và tuyệt đẹp trong câu chuyện này.

Tác giả đã rất thành công trong việc miêu tả chuyển biến tâm lý của từng nhân vật, giọng văn nhẹ nhàng, trầm lắng, kết hợp với lối dẫn truyện đầy cảm xúc, “Mr Đà Điểu của tôi” gây dấu ấn sâu sắc trong lòng người đọc bởi một câu chuyện đầy ý nghĩa và viên mãn. Hãy đọc nếu bạn muốn tìm chút chậm lại trong cuộc sống hằng ngày nhé!

PS: Đọc xong câu chuyện này, chỉ muốn nhắn nhủ với mọi người một điều, hãy mở lòng khi gặp phải những người không được lành lặn, đừng nhìn họ bằng ánh mắt kỳ thị, đừng đối xử khắc nghiệt với những người không được may mắn, cũng đừng nhìn họ bằng những ánh mắt thương hại, tiếc nuối bởi đôi khi điều đó sẽ làm họ bị tổn thương.

Hãy đối xử với họ một cách bình thản nhất, nếu họ cần sự giúp đỡ và bạn có thể, xin hãy đưa tay. Còn nếu không giúp được, chỉ cần bạn không có ác ý với họ, vậy là đủ…

“Sống trong đời sống. Cần có một tấm lòng 
Để làm gì em biết không? 
Để gió cuốn đi 
Để gió cuốn đi…” (*)


Danh sách chương

Bình luận truyện