Bắt đầu từ kỳ nghỉ hè, Cố Minh Tịch bắt tay vào công cuộc bổ túc cho Bàng Sảnh, giúp cô củng cố thêm các kiến thức chưa nắm chắc, yêu cầu cô làm rất nhiều bài tập, sau đó biến mình thành gia sư chữa bài, giảng bài cho cô.
Đôi khi bị cậu đốc thúc nhiều quá cũng khiến Bàng Sảnh thấy buồn phiền, nhìn thấy nhiều bài tập, đề thi chưa làm cũng có khi nổi cáu. Cố Minh Tịch hiểu muốn dạy được Bàng Sảnh phải mềm cứng đan xen nên khi cô thực sự không muốn làm bài tập cậu sẽ đi ra ngoài chơi cùng cô một lúc.
Tháng tám năm đó, Cố Minh Tịch thành niên. Vì sinh nhật lịch âm tuổi mười tám của cậu chỉ cách sinh nhật lịch dương tuổi mười bảy của Bàng Sảnh một ngày nên hai gia đình quyết định tổ chức cùng nhau.
Hôm sinh nhật Bàng Sảnh, Cố Minh Tịch và Lý Hàm sang nhà cô bé. Bàng Thủy Sinh chuẩn bị một bàn bao la đồ ăn, còn mua thêm chiếc bánh ga tô cỡ bự để hai đứa trẻ cùng được thổi nến.
Bàng Sảnh tặng quà sinh nhật cho Cố Minh Tịch là một đôi dép xỏ ngón hiệu Adidas. Giá của nó không rẻ nên cô đã phải tích cóp tiền nhiều tháng mới mua được.
Hai hôm sau là ngày Thất tịch (mồng 7/7 lịch âm), Cố Minh Tịch xin phép mẹ ra ngoài chơi cùng Bàng Sảnh. Lý Hàm đồng ý.
Cố Minh Tịch và Bàng Sảnh đi tới quán nướng Cá Mập. Sau khi biết hôm nay là sinh nhật tuổi mười tám của Cố Minh Tịch, Cá Mập rất vui liền nhanh nhẹn dọn một bàn đồ ăn, kêu Sò và Hàu nướng rất nhiều thịt dê, cánh gà.
Cá Mập khui mấy chai bia lạnh, nói: “Cậu bé trưởng thành rồi, là đàn ông lại đang được nghỉ hè, uống ngụm bia nhé.”
Cố Minh Tịch không từ chối, Cá Mập rót cho cậu một cốc bia rồi cắm ống hút vào. Bàng Sảnh tò mò nhìn từ đầu đến cuối và nói: “Anh Cá Mập, em cũng muốn uống.”
Cá Mập liền bật cho cô một lon coca: “Em thì không được vì vẫn còn là trẻ con, để năm sau đi. Sang năm nếu hai đứa lại đến quán của anh, anh Cá Mập sẽ uống với hai đứa, không say không về!”
Để tiện cho Cố Minh Tịch ăn uống, Cá Mập tìm một cái bàn thấp đặt ở ngoài phòng, mấy người quây quần quanh chiếc bàn ăn uống trò chuyện rôm rả. Cố Minh Tịch rất thoải mái, cậu để chân phải lên mặt bàn, kẹp xiên nướng bằng ngón chân, cúi xuống cho thức ăn vào miệng.
Sò vẫn nhớ nhung Bàng Sảnh, bèn hỏi: “Cua Nhỏ, em đã add Cố QUốC TƯờNG của anh rồi mà sao tự nhiên lại cho anh vào blacklist?”
Bàng Sảnh chớp mắt nhìn cậu, “Đâu có. Đã lâu rồi em không lên mạng vì nhà em không có máy tính nên chỉ có thể sang nhà Cố Minh Tịch dùng ké một lúc thôi.”
Sò lập tức quay sang lườm Cố Minh Tịch một cái. Cố Minh Tịch đang thờ ơ ngậm ống hút uống bia, giả bộ không hề nghe thấy.
Cá Mập hỏi Cố Minh Tịch: “Hai đứa khai giảng xong là lên lớp mười hai đúng không? Học hành bận rộn lắm hả?”
Cố Minh Tịch gật đầu, “Vâng, sang năm bọn em phải học cả thứ bảy, buổi tối còn phải tự học ở trường.”
“Cậu và Cua Nhỏ nếu thấy áp lực thì cứ đến chỗ anh ngồi một lúc để thả lỏng, học hành nhưng cũng phải biết nghỉ ngơi.” Cá Mập nói tiếp: “Lần trước chú em bảo hai đứa sẽ thi đại học ở Thượng Hải, thế thì sau kỳ thi đó, cơ hội chúng ta gặp nhau càng ít hơn. Nếu hai đứa đỗ Bảng vàng, anh sẽ mở tiệc Trạng Nguyên ở đây, coi như tiễn hai đứa đi học xa.”
Cố Minh Tịch bật cười: “Anh Cá Mập nghĩ xa quá!”
Cá Mập đốt một điếu thuốc, “Không xa đâu, chuyện ngay trước mắt rồi.”
Sau khi ăn uống no say ở quán Cá Mập, Cố Minh Tịch và Bàng Sảnh chào tạm biệt ra về.
Bàng Sảnh no căng bụng vì ăn nhiều cánh gà, liền bảo Cố Minh Tịch đừng lên xe vội mà đi bộ một quãng cho tiêu hóa bớt.
Rất đông những người tỉnh lẻ tới làm việc ở khu vực xưởng Trọng Cơ nên có rất nhiều người ra đường đi dạo vào những buổi tối mùa hè. Và thế là các hàng quán cũng mở cửa nhộn nhịp trên phố.
Thấy một cửa hàng bán đồ trang sức, trang điểm của phái nữ, Bàng Sảnh liền kéo Cố Minh Tịch đi vào. Cô nhìn thấy trong cái sọt nhựa có vô số những lọ sơn móng tay giá năm đồng với đủ màu sắc, và cả những thỏi son chỉ có tám đồng. Thấy hay, Bàng Sảnh liền cầm lên xem.
Cố Minh Tịch đi về phía này, thấy Bàng Sảnh định tô một thỏi son rẻ tiền lên miệng mình, liền nói: “Đừng tô son này.”
Bàng Sảnh quay sang nhìn cậu, không ngờ khuôn mặt Cố Minh Tịch lại đỏ bừng một cách khác thường, cậu khẽ nói: “Anh để quà sinh nhật của em trong túi quần, em tự lấy đi.”
Bàng Sảnh mừng húm, liền thò tay vào móc túi quần Cố Minh Tịch. Cầm lên tay xem mới biết là một thỏi son mới tinh.
Được bao bọc bởi vỏ ngoài màu đen sần lóng lánh đầy sang trọng cùng một lớp nilon mỏng tang ngoài cùng, chính là nhãn hiệu cô đã thử tô ở trung tâm thương mại.
“Woa! Cái này đắt lắm!” Bàng Sảnh rất vui, “Cảm ơn anh nhé, Cố Minh Tịch!”
Nhận được quà Bàng Sảnh vô cùng phấn khởi, thấy trong cửa hàng có một chiếc máy chụp ảnh tự động, Bàng Sảnh liền kéo Cố Minh Tịch vào chụp.
Cố Minh Tịch chưa bao giờ chụp ảnh bằng máy tự động trong khi Bàng Sảnh lại chọn khung hình một cách cẩn thận rồi đỡ cậu vào phòng chụp. Rèm hai bên rủ xuống, trong không gian nhỏ hẹp chỉ còn hai cô cậu.
Nhìn hai gương mặt xuất hiện trên màn hình, Bàng Sảnh không nhịn được câu khen ngợi: “Cố Minh Tịch, anh đẹp trai thật đó!”
Cố Minh Tịch mím môi, vẻ thẹn thùng hiện trên mặt, cậu hơi quay đi. Quan sát màn hình thấy động tác
đó của Cố Minh Tịch, Bàng Sảnh liền lao ra chọn một góc rồi bấm nút.
“Đẹp quá đi mất!” Cô kéo màn hình xem bức ảnh vừa chụp được, có cảm giác Cố Minh Tịch thậm chí còn đẹp trai hơn những minh tinh màn bạc Hong Kong trên tivi. Thế nhưng tấm ảnh cũng ghi lại hình ảnh cậu với hai tay áo trống không một cách hoàn chỉnh.
Cố Minh Tịch nói: “Anh không chụp đâu, em chụp đi.”
Bàng Sảnh quay sang nhìn cậu và không nói gì, tự tạo dáng chụp mấy tấm một mình. Đến khi còn lại hai tấm ảnh khổ rộng, cô kéo Cố Minh Tịch lại gần mình rồi nói: “Bọn mình chụp chung nhé, anh lấy một tấm em lấy một tấm, đây là tấm ảnh đầu tiên trong năm mười tám tuổi của anh, ý nghĩa lắm.”
Tất nhiên Cố Minh Tịch không phản đối. Cậu ngoan ngoãn đứng bên cạnh Bàng Sảnh, nghiêm túc chụp ảnh chung cùng với cô.
Cả hai đều mỉm cười. Bàng Sảnh quan sát một lát rồi nói: “Tấm này trông mất tự nhiên quá.”
Thế rồi chẳng hề phân trần, cô đã ôm chầm lấy Cố Minh Tịch, bắt cậu phải hơi khom lưng xuống còn cô thì nhón chân áp sát mặt mình lên mặt Cố Minh Tịch, sau đó Bàng Sảnh vươn tay ra nhấn nút, trong bức ảnh liền xuất hiện một cô gái với nụ cười tươi tắn cùng một chàng trai với gương mặt ngà ngà say.
Khi trở lại khu tập thể kim khí, hơi men trong người Cố Minh Tịch hơi mạnh. Đây là lần đầu tiên cậu uống đồ có cồn, mặc dù chỉ là bia nhưng cũng chuếnh choáng say. Đột nhiên cậu phấn khích nói với Bàng Sảnh: “Có phải lần trước em muốn anh chở em bằng xe đạp không? Bây giờ chúng ta đi thử đi.”
“Hả?” Bàng Sảnh kinh ngạc hỏi: “Bây giờ á?”
“Đúng vậy, xe đạp của anh mới được bơm mấy hôm trước.”
Cố Minh Tịch đạp xe chở Bàng Sảnh thật. Cậu đặt vai lên cái giá được chế tạo đặc biệt trên chiếc xe đạp, Bàng Sảnh ngồi vắt chân một bên đằng sau, ôm chặt lấy eo Cố Minh Tịch.
Cố Minh Tịch chưa chở người khác bao giờ nên chiếc xe không khỏi rung lắc. Bàng Sảnh sợ lắm nhưng không dám hò hét trong sân nên chỉ biết vỗ lưng cậu, khẽ nói: “Anh cẩn thận đấy!”
Trong sân tối om như mực, chỉ có ánh đèn le lói từ cửa sổ từ những căn nhà thuộc bốn khu, chú chó Vượng Vượng của ông Tăng thỉnh thoảng lại gâu gâu vài tiếng. Cố Minh Tịch đạp xe vài vòng quanh bồn hoa, cậu ngày càng liều lĩnh, bất ngờ dùng vai chuyển hướng chiếc xe đạp ra ngoài khu nhà.
“Này!” Bàng Sảnh hét lên nhưng không dám ngọ nguậy. Đến khi xe ở trên đường cô mới dám hò hét, “Cố Minh Tịch nếu anh làm em ngã, em sẽ không tha cho anh đâu!”
“Yên tâm, anh sẽ không để em bị ngã đâu.” Cậu nở nụ cười trên môi, hăng hái đi xe đạp trên đường. Chẳng bao lâu sau họ đã tới nhà xưởng cũ của công ty kim khí.
Nơi đây đã biến thành công trường xây dựng với rất nhiều máy đóng cọc và cả những ánh đèn pha lóe sáng, từ lâu đã không còn là hình ảnh trong quá khứ nữa. Đã muộn nên công nhân không còn làm việc ở công trường, Cố Minh Tịch dừng xe bằng chân trái, Bàng Sảnh nhảy phắt xuống đứng cạnh cậu, cùng cậu hướng mắt nhìn về phía công trường xây dựng đó.
Cô nói: “Bố em bảo nơi này sẽ được xây dựng thành trung tâm thương mại lớn, siêu thị, rạp chiếu phim, còn có một quảng trường rộng lớn. Xung quanh là vô số khách sạn và cửa hàng chuyên doanh, sẽ trở thành một khu vực trung tâm sầm uất.”
Cố Minh Tịch gật đầu, “Mẹ anh cũng nói vậy, chắc mất khoảng ba bốn năm.”
Bàng Sảnh quay sang nhìn cậu, đôi mắt Cố Minh Tịch trong veo, mồ hôi vã ra trên trán cậu chảy xuống theo hai má. Cô nhìn cái cổ dài của cậu với những dấu mồ hôi uốn lượn và cả các mạch máu đang đập. Trên người Cố Minh Tịch có một hơi thở đặc biệt của trai trẻ, cậu không còn là một cậu bé nữa.
Khi Cố Minh Tịch chở Bàng Sảnh về, cô ôm chặt eo cậu, áp hai má lên bờ lưng ấm áp của cậu. Bàng Sảnh hỏi: “Cố Minh Tịch, có phải anh thích em không?”
Trái tim chàng trai đạp xe đập loạn nhịp, cậu im lặng một lúc rồi nói: “Ừ, anh thích em.”
“Thích kiểu gì?”
Cậu ngẫm nghĩ rồi nói: “Chính là kiểu mà em đang nghĩ.”
Bàng Sảnh không nhìn thấy sắc mặt cậu, cô khẽ nói: “Có phải là kiểu em thích anh không?”
Cậu khẽ nhoẻn miệng cười rồi gật đầu, “Đúng vậy, là kiểu mà em thích anh.”
“Cố Minh Tịch.”
“Hử?”
“Chính anh đã nói trong một năm tiếp theo chúng ta không được nghĩ ngợi lung tung!”
“Đúng là anh đã nói vậy, thì sao?”
“Vậy nên em quyết định bây giờ không nghĩ gì cả. Có những việc… Anh biết đó, sau kỳ thi đại học chúng ta hãy nói, được không?”