Taishi vừa tắm xong, anh cầm lấy điện thoại của mình nằm lên giường, từ hôm qua giờ anh vẫn chưa trả lời tin nhắn của mấy người Hiroshi.
Taishi nhấn vào hộp thư của Hiroshi, phát hiện ngoại trừ mấy tin nhắn dài dòng ra, còn có một bài báo nữa.
Tiêu đề bài báo chính là bài báo mà Hạ Dương mới vừa xem "Diễn viên Nhật Bản Hiroko kết hôn với đạo diễn nổi tiếng Akira"
Taishi thản nhiên lướt xem bài báo, trong lòng sớm đã không còn bất kỳ cảm xúc nào.
Hiroko kết hôn thì tốt rồi, sau này cô ấy sẽ có một bến đỗ mới, dù sao cũng sẽ không còn đến tìm anh nữa.
Nói thật, mỗi lần Hiroko xuất hiện trước mặt Taishi, tuy anh không để ý đến nhưng trong lòng vẫn có chút dao động.
Những dao động đó không phải vì tình yêu, nó là vì khó xử, là cảm thấy có lỗi.
Ít nhiều gì anh và Hiroko cũng yêu nhau nhiều năm, đâu phải nói không để ý là sẽ không để ý được.
Nhưng Taishi không muốn Hạ Dương hiểu lầm, cũng không muốn Hiroko ôm hi vọng.
Bây giờ thì tốt rồi, Hiroko kết hôn, sau này hai người họ sẽ có hai cuộc sống khác nhau, cô ấy cũng sẽ không làm phiền cuộc sống của anh và Hạ Dương nữa.
Taishi đang định gọi điện thoại hỏi thăm sức khỏe của Hiroshi, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Taishi ngạc nhiên, anh ngồi dậy bước ra ngoài mở cửa.
Người đến là Diễm My, trời lạnh như vậy mà cô ấy mặc một chiếc váy lụa, cổ áo khoét sâu, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo cardigan bằng len.
Taishi nhíu mày, anh dời mắt mình sang hướng khác, cố tình không nhìn trúng vị trí cổ áo kia.
"Có chuyện gì sao?" Giọng nói của Taishi vẫn lạnh nhạt như cũ.
Diễm My nhìn thái độ của Taishi, cô có hơi bối rối, giọng nói lắp bắp "Anh...anh đã ngủ chưa?"
Taishi khó hiểu nhìn cô, nếu anh ngủ rồi thì đứng đây làm gì? Nhưng ngoài mặt Taishi vẫn lịch sự trả lời "Vẫn chưa?"
Diễm My kéo kéo hai vạt áo của mình, cô nhẹ nhàng nói "Bên ngoài lạnh quá, anh cho em vào phòng anh ngồi nói chuyện được không?"
Taishi lại nhíu mày nhìn cô, anh khẽ lắc đầu "Như vậy không tiện cho lắm, cô có chuyện gì gấp không? Nếu không gấp thì về phòng đi, ngày mai lại nói."
Diễm My có chút mất hứng, cô nhìn thoáng qua Taishi, cố gắng phô bày ra dáng vẻ yếu ớt cùng quyến rũ của mình, nhưng hình như Taishi không có chú ý cho lắm.
Diễm My bắt đầu hoài nghi bản thân mình, chẳng lẽ cô không đủ đẹp, không đủ quyến rũ hay sao?"
Taishi có vẻ mất kiên nhẫn, anh hỏi lại "Có chuyện gì không?"
Diễm My hoảng hốt, cô mím môi sau đó cất giọng hỏi "Em chỉ hơi thắc mắc là anh đến đây tìm ai thôi? Em cũng quen biết khá là nhiều bạn bè ở đây, nếu có thể em sẽ giúp anh hỏi thăm."
Taishi lắc đầu "Không cần đâu, tôi tìm được rồi.
Cảm ơn cô nhé."
Diễm My sửng sốt "Anh tìm được rồi sao? Là ai vậy?"
Taishi hơi khó chịu vì Diễm My quá tò mò, nhưng tính tình anh hòa ái nào giờ rồi, vì vậy chỉ có thể bình tĩnh nói "Tôi và vợ tôi có một số hiểu lầm, cô ấy giận tôi nên đến đây.
Bây giờ tôi tìm được cô ấy rồi, à chính là cô gái đi chung với tôi lúc chiều đấy."
Vợ sao?
Diễm My như không thể tin, cô mở to mắt nhìn Taishi "Anh nói...chính là Hạ Dương sao?"
Taishi gật đầu, nhắc đến Hạ Dương đôi mắt anh thấp thoáng nét dịu dàng.
Diễm My như bong bóng bị xì hơi, khuôn mặt trở nên trắng bệch.
Cũng may cô ấy còn có tự trọng, chỉ thấy Diễm My cố gắng mỉm cười nói với Taishi "Vậy thì tốt rồi, em về phòng đây." Nói xong liền quay người rời đi.
Taishi nhìn nhìn cô ấy vài giây, sau đó đóng cửa đi vào trong.
Trong lòng Taishi cũng lờ mờ đoán được lý do Diễm My đến tìm mình.
Anh cười khổ, khi không bản thân lại dính thêm một nợ đào hoa, phải chi vợ anh cũng đến tìm anh như vậy thì tốt rồi.
Taishi lắc đầu, anh quay lại giường, nhưng chưa kịp đặt lưng nằm xuống thì bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.
Anh nhíu mày nghi ngờ, chẳng lẽ Diễm My quay lại sao?
Ở khách sạn này ngoại trừ Diễm My ra thì Taishi không còn quen biết ai, nhưng mà lúc nãy anh đã nói rõ rồi mà, chẳng lẽ Diễm My còn có việc gì nữa?
Taishi lại lần nữa mang theo sự nghi ngờ đi ra mở cửa.
Lần này nằm ngoài dự đoán của anh, người đến lại chính là Hạ Dương, người vợ mà anh mong nhớ từ lúc về lại khách sạn đến giờ.
Taishi kinh ngạc, anh không tin vào mắt mình, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt vì lạnh của Hạ Dương, anh đau lòng vội vàng kéo cô vào trong phòng.
Trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn, may là anh kiên quyết không để Diễm My đi vào phòng mình, may là Diễm My rời đi rồi Hạ Dương mới đến, nếu không lại không biết tạo ra thêm hiểu lầm gì nữa.
Bên trong phòng của Taishi rất ấm áp, thoang thoảng còn có mùi hương đặc trưng của anh.
Mũi Hạ Dương có chút chua xót, cô hít hít mũi