Tối hôm đó Hạ Dương không quay về nhà Bảo Trân mà ở lại phòng của Taishi, hai người trải qua một thời gian không gặp nhau, cùng với những hiểu lầm chồng chất, cuối cùng họ có thể thật lòng nói ra suy nghĩ của mình.
Cả hai không làm gì, họ chỉ đơn giản nằm ôm nhau trên giường, cùng kể lại cho nhau nghe những việc đã qua.
Hạ Dương vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào lồng ngực Taishi, cô tham lam hít vào một hơi, mùi hương trên người anh rất dễ chịu, khiến cho cô muốn trầm luân cả đời vào nó.
Hạ Dương thỏ thẻ nói “Lúc nãy anh nói là anh động tâm với em? Ý là anh thích em đó hả?”
Taishi hơi sửng sốt, anh cúi đầu nhìn vào khuôn mặt của cô nhóc trên ngực mình, thấy cô đang nhắm mắt, biểu cảm giống như ban nãy lời kia không phải do cô nói ra vậy.
Taishi cười khẽ “Ừm”
Hạ Dương có vẻ không hài lòng, cô ngẩng đầu dậy “Ừm?? Là ý gì?”
Taishi đè nhẹ đầu cô xuống, để cô tiếp tục nằm lên ngực mình “Thì anh thích em mà.”
“Từ lúc nào?”
Taishi ngẩn người nhớ lại, lúc nào ấy hả?
“Hình như sau lần em giúp anh sửa máy tính.”
Hạ Dương kinh ngạc, cô lại ngẩng đầu lên nhìn Taishi.
Taishi nhẹ nhàng nhấn đầu cô trở lại “Thì em hỏi anh động lòng với em từ lúc nào mà.”
Giọng nói của Hạ Dương từ ngực Taishi truyền lên “Lúc đó anh chỉ mới biết em thôi mà, sao lại động lòng nhanh vậy được?”
Taishi hôn nhẹ lên trán cô, giọng nói trêu chọc “Còn không phải do cô nhóc nào đó cứ nhìn lén anh suốt sao?
Lúc vừa bước vào phòng hội thảo, anh còn tưởng trên mặt mình dính gì, bị em nhìn mà anh phải nhìn lại bản thân mình một lượt từ trên xuống dưới đó.”
Hạ Dương cười ngại ngùng “Còn không phải do em thích anh quá sao?”
Taishi khẽ “Ừm” một cái, sau đó lại cúi đầu hôn vào tóc cô.
Hạ Dương đẩy anh ra “Đừng có hôn loạn, anh mau nói tiếp đi.”
Taishi như nhớ lại cái gì đó, anh nhíu mày hỏi Hạ Dương “Buổi tối lúc tham dự tiệc ngoài trời, lúc đó em khóc
sao?”
Mũi Hạ Dương hơi cay, cô hít mũi gật gật đầu “Em lân la đến gần anh và nhóm trọng tài, chưa kịp làm quen thì
nghe anh đã đính hôn.
Bầu trời của em lúc đó như sụp đổ, em đứng còn không vững, cũng may là chỉ khóc thôi chứ không làm điều gì dại dột.”
Taishi đau lòng, anh xoay người ôm chặt cô vào lòng, nhưng miệng lại nói ra câu “Lúc đó anh có biết gì đâu.” Ý là muốn trốn trách nhiệm.
Nghe đến đây Hạ Dương không nhịn được mà ngồi dậy luôn, cô nhíu mi nhìn Taishi “Anh nói trọng tâm chút đi.
Em
hỏi anh là thích em khi nào, chứ có kêu anh nhắc lại chuyện cũ đâu.” Biết Taishi thương mình nên lá gan của Hạ Dương lớn hơn một chút, nếu là lúc trước, nhất định cô sẽ không dám lên mặt với Taishi như vậy.
Taishi bật cười, anh kéo Hạ Dương ôm lại vào lòng “Sao lại như mèo nhỏ xù lông rồi?” Anh vuốt tóc cô nói tiếp “Chú ý đến em nhiều hơn khi biết em là fan cuồng của anh, còn lấy tên anh, lấy ảnh anh làm hình nền điện thoại nữa chứ.”
“Khụ” Hạ Dương đỏ bừng mặt ho khan.
Taishi sợ cô lại xù lông, anh vội nói tiếp “Nói chung là anh chú ý đến em ngày càng nhiều, mặc dù đã dặn đi dặn lại bản thân là đã đính hôn, nhưng trái tim vẫn không nghe, cứ nhìn thấy em là không nhịn được bước đến.”
Taishi nâng mặt Hạ Dương lên, để cô nhìn vào mắt mình, anh hạ giọng nói “Có lẽ biết mình thích em chính là lúc nhìn em vì đau lòng mà uống say.” Taishi nhắc chính là lần cô và anh tham gia bữa tiệc ở Osaka, hôm đó là Taishi nói sẽ đưa cô đi, nhưng cuối cùng anh lại đi cùng Hiroko.
Hạ Dương buồn bã trốn vào một góc uống rượu, mém chút còn bị người ta phá rối nữa.
Nhớ đến mấy chuyện cũ, Hạ Dương hơi buồn, cô nhỏ giọng “Ò” sau đó lại vùi mặt vào ngực Taishi.
Taishi ôm lấy cô, anh thở ra một hơi dài.
Hạ Dương khó hiểu hỏi “Làm sao vậy?”
“Anh đang nghĩ, em cũng trốn hay thật.
Em có lẽ không biết, lúc em vừa rời đi anh đã vội vàng chạy theo, nhưng
lại không đuổi kịp.
Anh chạy hết một vòng các