Có lẽ Hạ Dương đã suy nghĩ hơi thoáng, thật ra Hiroko vẫn chưa bỏ cuộc.
Trước khi Hiroshi xuất viện một ngày, cũng chính là sau khi Hiroko đã tổ chức tiệc đính hôn, cô ấy đã đến tìm anh.
Hiroshi lúc này còn đang soạn tin nhắn, nhắn tin cho Taishi, nghe có người mở cửa bước vào, anh còn tưởng đâu là bố mình, vì lúc nãy ông nói đi mua đồ ăn cho anh.
"Sao bố về nhanh vậy?" Hiroshi vừa nói vừa xoay người nhìn qua.
Nhưng sau đó cả anh và người vừa bước vào đều sửng sốt.
Hiroko cười gượng gạo, cô để giỏ trái cây mình vừa mua lên bàn "Anh thế nào rồi? Đã hồi phục hết chưa?"
Hiroshi không ngờ người đến là cô, anh để điện thoại sang một bên, cố tình để Hiroko không nhìn thấy anh đang nhắn tin cho ai.
Dù sao người ta cũng có lòng đến thăm mình, Hiroshi tự biết không thể làm mặt lạnh nữa, anh mỉm cười nói "Đã không sao nữa rồi, ngày mai anh sẽ xuất viện."
Hiroko gật đầu "Vậy thì tốt rồi."
Hiroshi nhìn thoáng qua cô, Hiroko có vẻ gầy hơn lúc trước, khuôn mặt cũng không còn rạng rỡ như trước nữa.
"Nghe nói em vừa đính hôn?"
Hiroko cười khổ, cô gật đầu "Đúng vậy."
"Vậy thì tốt rồi, em là một cô gái tốt, sau này nhất định sẽ thật hạnh phúc."
"Tốt sao?" Hiroko từ cười khổ chuyển sang cười chua xót "Nếu không phải là anh ấy, em cảm thấy người nào cũng vậy cả.
Từ tốt em thật sự không để tâm lắm."
Hiroshi nhíu mày "Sao phải cố chấp như vậy? Từ ban đầu là em lựa chọn, bây giờ có nói gì cũng đã muộn rồi."
Hiroko rơi nước mắt "Anh biết không? Em thật sự rất hối hận, em hối hận vì lúc đó đã chọn theo con đường này.
Em rất muốn quay lại, em muốn ở bên cạnh anh ấy."
Hiroshi lắc đầu "Đã không còn kịp rồi, cậu ấy đã không còn thuộc về em nữa.
Mọi chuyện cũng đã rất tồi tệ, em đừng cố chấp nữa." Hiroshi thật sự không muốn khuyên tiếp, nhưng nhìn dáng vẻ của Hiroko như vậy, anh lại không đành lòng.
Hiroko đưa tay lau nước mắt, cô hít vào một hơi nói "Anh có thể nói cho em biết anh ấy đang ở đâu không? Em...em muốn gặp anh ấy một lần cuối..."
"Gặp để làm gì, không phải em vừa đính hôn sao? Em cứ như vậy không sợ chồng sắp cưới của mình biết à?"
"Em đứng từ xa nhìn cũng được, em chỉ muốn nhìn anh ấy lần cuối mà thôi, dù sao sau này cũng không còn cơ hội nữa."
Hiroshi đưa tay ngăn cô lại "Đừng! em muốn nhìn thì mở ti vi mà nhìn, dù sao cậu ấy cũng tham gia rất nhiều trận đấu." Hiroshi đã nhận không ít "bài học" rồi, anh không muốn gây thêm rắc rối cho Taishi đâu.
Hiroko hai mắt đẫm lệ, cô không ngờ Hiroshi lại không chịu giúp mình.
Từ trước đến giờ nhóm trọng tài của Taishi ai nấy đều quý mến cô, trước khi đến đây cô đã hỏi thăm Mashaki cùng với Konta, hai người họ nói không biết.
Hiroko nghĩ Hiroshi là người thân với cô nhất, có lẽ anh sẽ giúp cô.
Chỉ không ngờ rằng Hiroshi lại lạnh nhạt đến như vậy.
Hiroko mím môi nói "Vậy anh nghĩ ngơi đi.
Ngày mai lúc anh xuất viện chắc em không đến được, anh nhớ giữ gìn sức khỏe đó."
Hiroshi xua tay "Không sao, em mau về đi."
Hiroshi nhìn theo bóng dáng Hiroko rời đi, anh thầm nghĩ có lẽ cô đã đồng ý bỏ cuộc.
Như vậy cũng tốt, hai người họ đều đã có hạnh phúc mới, sau này tốt nhất đừng gặp lại nhau, tránh cho xảy ra thêm nhiều chuyện khó xử.
Nhưng Hiroshi không biết, Hiroko sao có thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
Anh không nói nhưng mà cô có thể tự tìm hiểu, trước khi đến thăm anh, Hiroko đã biết Taishi vừa mới tham gia một trận đấu trên sân ở Việt Nam, cô đến hỏi bởi vì sau khi trận đấu kết thúc không thấy Taishi quay về Nhật.
Hạ Dương lại rời đi, theo như suy đoán của cô, hai người họ hiện tại có lẽ là đều ở Việt Nam.
Taishi và Hạ Dương ở Việt Nam còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, sau khi kết thúc màn trải lòng kia, Taishi đã không nhịn được mà áp Hạ Dương xuống phía dưới.
Sau bao nhiêu ngày xa cách, cơ thể của anh đã vô cùng nhớ nhung cô, hai người họ cứ như vậy mà quấn lấy nhau đến gần sáng.
Khó khăn lắm Hạ Dương mới chợp mắt được, lúc này điện thoại của cô lại reo lên.
Nhìn thấy cô đã mệt đến không nhấc nổi mí mắt, Taishi liền xoa đầu cô "Ngủ đi, anh nghe máy giúp em."
Hạ Dương lúc này đã mơ màng rồi, cô đâu còn quan tâm đến chuyện gì nữa, theo quán tính liền gật đầu với Taishi một cái.
Người gọi đến là Bảo Trân, điện thoại vừa kết nối đã nghe cô ấy nói lớn "Con nhỏ kia, mày đi đâu cả một đêm vậy? Bây giờ biết mấy giờ chưa mà còn không chịu về?"
Taishi nhíu mày đưa điện thoại ra xa, chờ cho Bảo Trân nói xong anh liền lên tiếng "Cô ấy đang ngủ ở chỗ tôi, cô không cần lo lắng đâu."
"Khụ..." hình như là Bảo Trân bị sặc.
Cô ho khan vài tiếng rồi im lặng, không biết là vì Taishi nói tiếng Anh nên cô nghe không rõ, hay là vì nghe được Hạ Dương đang ở chỗ anh.
Taishi không nghe thấy Bảo Trân trả lời, anh nói lại "Cô ấy đã ngủ rồi, chờ cô ấy thức tôi nói cô ấy gọi lại cho cô nhé?"
Bảo Trân lúc này mới định thần lại, cô ấp úng nói "Cái đó...cô ấy ngủ ở chỗ anh cũng được.
Nhưng mà tối qua cô ấy lấy xe của tôi đi, bây giờ tôi lại đang cần