Edit: Trân
Bố mẹ Lâm Thịnh mong anh sẽ lập tức trở về thành phố Tấn với họ sau kỳ thi, nhưng Lâm Thịnh nói rằng dù sao đều là nghỉ ngơi, ở nơi nào cũng vậy.
Vì thế anh sẽ ở lại thôn Kiến Tân cho đến hết tháng 7 rồi mới về lại thành phố Tấn.
Bố mẹ anh cũng không kiên trì, dù sao anh cũng vừa mới thi đại học xong nên để anh thoải mái một chút cũng tốt.
Chiều hôm đó, Lâm Thịnh thu dọn đồ đạc ở khách sạn và trở về thôn.
Buổi tối đầu tiên sau khi thi đại học, Lâm Thịnh ở lại nhà mình.
Anh biết Vu Chiêu Đệ da mặt mỏng, muốn cho cô một chút thời gian cho nên không chủ động đi đến nhà tìm gặp cô.
Các bạn học cũ đều gửi tin nhắn chúc mừng anh vừa hoàn thành kỳ thi lại có thêm gần ba tháng nghỉ hè.
Lâm Thịnh trả lời lại từng người một.
Sáng hôm sau, anh dậy thật sớm đến dưới nhà Chiêu Đệ chờ cô đi ra ngoài mua thức ăn.
Kết quả là chờ từ 6 giờ 30 phút sáng cho đến 9 giờ 30 anh cũng không thấy bóng dáng cô đâu.
Nếu là trước kia, Vu Chiêu Đệ nhất định sẽ xuống lầu mua thức ăn.
Đợi đến 12 giờ, rốt cuộc anh không kìm lòng được nên lên lầu gõ cửa nhà Vu Chiêu Đệ.
Giang Tú Lệ là người mở cửa, khi nhìn thấy Lâm Thịnh sắc mặt bà ta liền thay đổi: “Cậu lại tới đây làm gì? Vu Chiêu Đệ không có ở đây.”
“Cô ấy không có ở đây? Tôi có thể đi vào xem được không?”
Vu Thành Tài ngồi trong phòng khách xem tivi lớn tiếng: “Con nhãi đó đã hai ngày không về, tôi đoán là nó đã chết ở đâu đó rồi.”
Ánh mắt Lâm Thịnh trở nên lạnh lùng.
Giang Tú Lệ sợ Lâm Thịnh tức giận nên giả vờ mắng Vu Thành Tài: “Đừng có nói lung tung! Tôi nói thật cho cậu biết, đúng là Chiêu Đệ đã hai ngày không về nhà.”
Lâm Thịnh không tin.
Anh đi vào phòng Vu Chiêu Đệ, cô không có ở đó, cũng không thấy cặp sách của cô.
Hai ngày nay không về nhà, vậy cô ấy đã đi đâu?
Vậy là suốt hai ngày thi Vu Chiêu Đệ đều không về nhà, vậy nên cô mới không thay quần áo.
Lâm Thịnh đột nhiên có dự cảm không tốt.
Sau khi rời khỏi đây anh xuống lầu gõ cửa nhà Trịnh Nhã Thu.
“Lâm Thịnh…” Trịnh Nhã Thu hơi ngạc nhiêm.
“Vu Chiêu Đệ có ở đây không, em có nhìn thấy em ấy không?”
Trịnh Nhã Thu bình tĩnh: “Không, đã hai ngày em không gặp cậu ấy rồi.”
…
Lâm Thịnh đột nhiên không tìm được Vu Chiêu Đệ, không thấy bóng dáng cô đâu.
Anh đã đi đến nhà tất cả các bạn nữ trong lớp nhưng vẫn không thấy cô.
21 ngày sau khi thi đại học, kết quả thi đã được công bố.
Nhưng anh vẫn chưa điền nguyện vọng gì.
Bố mẹ Lâm Thịnh giục anh về nhà, Lâm Thịnh cuối cùng cũng không thể đợi được Vu Chiêu Đệ xuất hiện.
Trường học cũng đã bắt đầu treo bảng vàng chúc mừng thành tích thi đại học xưa nay chưa từng có.
Lớp 12 có tổng cộng 107 học sinh tham dự kỳ thi đại học, trong đó có 7 người đậu Đại học và 27 người đậu Cao đẳng.
Lâm Thịnh là một trong hai mươi người có thành tích cao nhất tỉnh, xếp hạng thứ 14, 713 điểm.
Vu Chiêu Đệ thi được 651 điểm.
Vương Đạt Trì thi không tốt chỉ được 470 điểm, không đậu Đại học nên cậu ta quyết định học lại một năm.
Trịnh Nhã Thu thi được 381 điểm, vừa đủ điểm đậu vào Cao đẳng.
Lâm Thịnh biết được điểm thi của Vu Chiêu Đệ, với điểm của cô thì vào Đại học Tấn Thành không vấn đề gì.
Anh đang chuẩn bị về nhà trước một ngày nên quyết định dọn dẹp đồ đạc trong cửa hàng.
Vừa mở cửa ra thì thấy trên mặt đất có một đống đồ được quấn bằng giấy và băng keo, mặt trước và mặt sau đều có bụi bám.
Anh xoay người nhặt lên và từ từ mở nó ra.
Bên trong là một đống tiền lẻ, đồng lớn nhất là 50 tệ, tiếp theo là 10 tệ và cả đồng 5 xu.
Anh chưa kịp đếm thì thấy một mảnh giấy.
Chữ viết tay của Vu Chiêu Đệ rất đẹp và rất có lực.
“Lâm Thịnh, cảm ơn anh.
Đây là số tiền em nợ anh, tổng cộng là 302,6 tệ.
Tạm biệt Lâm Thịnh – Vu Chiêu Đệ gửi.”
Lâm Thịnh nhìn chằm chằm vào hàng chữ thật lâu.
Anh dùng sức nắm chặt số tiền đó.
Anh đột nhiên nhớ tới lúc trước Vu Chiêu Đệ nhờ anh tra điểm thi Nói