Edit: Trân
Vu Chiêu Đệ quấn người thành quả bóng, đút hai tay vào túi, bước nhanh trên tuyết.
Cô vừa trở về ký túc xá sau khi đi làm thêm ở tiệm gà rán trong căn tin của trường.
Ở Hoa Châu lại có tuyết rơi.
Ở đây thường xuyên có tuyết, cô đã ở đây được hai năm nhưng vẫn chưa quen được kiểu một năm có 8 tháng tuyết rơi như thế này.
Cô vừa về đến nơi, định ngồi xuống cởi giày thì người bạn cùng phòng là Ninh Vũ Huyên vừa thoa kem vừa nói với cô: “Chiêu Đệ, cậu có thể cho tớ xem bài tập của cậu được không?”
Vu Chiêu Đệ dừng lại động tác: “Nhưng không phải giảng viên đã nói nếu phát hiện có sao chép thì bài kiểm tra cuối kỳ sẽ bị trừ 5 điểm?”
“Không sao, tớ sẽ thay đổi thứ tự, cậu đừng có keo kiệt như thế.”
Vu Chiêu Đệ vẫn lắc đầu từ chối.
Cô nhất định phải nhận được học bổng, một điểm cũng không thể bị trừ.
Mấy bạn trong phòng thường mượn bài tập về nhà hoặc báo cáo thí nghiệm của cô để chép.
Nếu như giảng viên chỉ là thu bài xem qua, cô sẽ cho các cậu ấy mượn.
Nhưng có vài giảng viên rất nghiêm khắc, yêu cầu chính bọn họ phải tự hoàn thành bài tập, nếu không cuối kỳ sẽ bị trừ điểm.
Đối với trường hợp này thì cô thật sự không muốn cho các cậu ấy mượn bài tập về nhà để chép.
Hơn nữa với mối quan hệ giữa cô và hai người cùng phòng thì cô càng không muốn cho mượn.
Ninh Vũ Huyên liếc mắt nhìn cô và không nói chuyện với cô nữa.
Vu Chiêu Đệ yên lặng làm việc riêng của mình.
Khoảng 11 giờ đêm, cô lấy đồ đi tắm rửa ở nhà tắm công cộng, phía sau nghe thấy Ninh Vũ Huyên nói chuyện với một người bạn cùng phòng khác là Diệp Quan Tĩnh rằng cô là người hẹp hòi, nghèo nàn… Cô đã quen với việc đó.
Lúc này trong phòng tắm vẫn còn rất nhiều người, cô đứng xếp hàng chờ lấy chỗ.
Đầu tiên cô dùng hai vật nặng nhỏ đè chặt rèm xuống che ra một khoảng không gian riêng tư rồi mới đi tắm.
Cô không làm được như người khác là có thể không che đậy mà đi tắm rửa.
Cũng may nhà tắm của trường họ có tường ngăn phân cách thành từng không gian riêng, chỉ là không có cửa hoặc rèm che, người đi qua có thể nhìn thấy người ở bên trong.
Sau khi tắm xong, cô cầm quần áo bẩn trở về ký túc xá.
Hai người đang nói chuyện bỗng im bặt khi thấy cô về, sau khi cô ra ban công giặt quần áo thì họ lại bắt đầu nói chuyện.
Trường học thổi còi tắt đèn lúc 11 giờ 30.
Sau khi cô giặt quần áo và thu dọn sách giáo khoa cho ngày mai thì cô đóng cửa rèm và đi ngủ.
Ninh Vũ Huyên và Diệp Quan Tĩnh bắt đầu làm bài tập về nhà.
Tiếng bàn phím và ghế lần lượt được kéo trong ký túc xá.
Phòng ký túc xá bọn cô có 4 người ở, một người bạn cùng phòng khác tên là Lý Miêu có đôi khi buổi tối không về.
“Có phải Lý Miêu và bạn trai cô ấy lại đi thuê phòng nên không về không?” Ninh Vũ Huyên không quan tâm đến Vu Chiêu Đệ chuẩn bị đi ngủ mà nói với âm lượng bình thường.
Diệp Quan Tĩnh khẽ cười, “Chắc hẳn là vậy rồi, ai biểu người ta có bạn trai chứ.”
Hai người vẫn chưa đi ngủ.
Mãi cho đến 1h30 rạng sáng, Vu Chiêu Đệ đợi họ lên giường ngủ rồi cô mới chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng lớp có 2 tiết học.
Vu Chiêu Đệ dậy sớm nên đến lớp sớm hơn nửa tiếng, ngồi ở hàng ghế đầu tiên, tan học cô lại vội vàng chạy đến cửa hàng gà rán để tiếp tục công việc làm thêm của mình.
Cuộc sống cô cứ lặp đi lặp lại, vừa đi học vừa đi làm, ban ngày làm thêm ở tiệm gà rán trả tiền công theo giờ.
Buổi tối khi không có môn học tự chọn, cô làm phục vụ trong một nhà hàng lớn ở xa trường.
Cô làm ở đây lâu rồi nên tiền lương cao hơn so với làm ở KFC.
Cô còn làm gia sư vào các ngày thứ 7, chủ nhật, tất cả thời gian của cô đều được xếp kín hết.
Kỳ nghỉ hè trước, cô đi theo đàn chị đến nhà máy điện tử làm việc 2 tháng.
Mặc dù thời gian làm việc kéo dài, việc cô làm cũng tương đối đơn giản và lặp đi lặp lại nhưng tiền lương cũng không tệ, hai tháng liền cô kiếm được 6000 tệ, cộng thêm tiền học kỳ trước cô để dành được nên vừa đủ trả học phí cho năm ba đại học.
Cô không thể xin khoản vay đại học cũng không xin nhận học bổng được, bởi vì đều cần cô phải trở về thôn xin cấp giấy chứng nhận.
Cô sẽ không trở về thôn Kiến Tân cho nên chỉ có thể tự mình đi làm thêm kiếm tiền tiết kiệm đóng học phí và tiền sinh hoạt, chăm chỉ học tập để kiếm học bổng.
“Một phần khoai tây chiên nhỏ và một cái bánh mì Hamburger kẹp thịt bò.”
Vu Chiêu Đệ nghe được âm thanh quen thuộc nên