Trịnh Nhã Thu hẹn gặp cô vào tối thứ 6.
Mặc dù Vu Chiêu Đệ rất mệt, còn thiếu ngủ nữa nhưng vẫn đồng ý.
Cũng may là địa điểm gặp mặt cách khu La Dương khá gần, đi qua 4 trạm tàu điện ngầm là đến.
Hai người hẹn nhau ở quán cà phê nằm trong tầng 1 của trung tâm thương mại.
Lần này Trịnh Nhã Thu tới khá sớm, ngồi ở vị trí gần cửa sổ vẫy tay với cô.
“Chiêu Đệ, ở đây.”
Vu Chiêu Đệ ngồi xuống.
Trịnh Nhã Thu nhìn sắc mặt cô không tốt lắm, vành mắt thâm đen, dưới cằm còn nổi mụn: “Tối qua cậu không ngủ ngon à?”
“Ừ, mải nghĩ về công việc.”
Đâu phải mỗi hôm qua cô không ngủ ngon, cả tuần nay cô đều chưa từng được ngon giấc.
Vu Chiêu Đệ lật menu, phát hiện giá cả ở quán này rẻ hơn quán cà phê hôm trước khá nhiều.
“Chiêu Đệ, tớ nghỉ việc rồi.” Trịnh Nhã Thu cười nói: “Một người bạn đã nói sẽ sắp xếp công việc lễ tân ở một công ty lớn cho tớ, lương tháng khoảng 4000 tệ.
Tiền lương này cao hơn nhiều so với làm việc ở trung tâm thương mại, lại còn 9h sáng đi làm 6h tối tan ca, cuối tuần được nghỉ 2 ngày, không cực khổ và vất vả như nhân viên bán hàng.”
Trịnh Nhã Thu vô cùng vui vẻ.
Vu Chiêu Đệ không khỏi nhớ tới cái buổi tối bắt gặp Trịnh Nhã Thu đi cùng với Dương Thiên Lỗi, vậy người bạn mà cô ấy vừa nói liệu có phải là anh ta không? Từ sau khi nhìn thấy bọn họ, cô vẫn luôn suy nghĩ xem có nên nói với Trịnh Nhã Thu chuyện Dương Thiên Lỗi đã có vợ rồi hay không.
Nhưng cô cũng sợ Trịnh Nhã Thu vốn đã biết nhưng vẫn lựa chọn làm người thứ 3 phá hoại gia đình người khác.
“Đúng là rất tốt.” Vu Chiêu Đệ cười, tiếp tục nói: “Người bạn kia của cậu có vẻ là người tốt đấy, có phải là bạn trai cậu không?”
Sắc mặt Trịnh Nhã Thu lập tức mất tự nhiên, đưa tay lên vuốt tóc: “Chỉ là bạn bè bình thường thôi, vừa khéo bên công ty anh ấy có vị trí trống, lại cảm thấy phù hợp với tớ nên mới giới thiệu.
Tuần sau tớ sẽ đi làm.”
“Là công ty gì thế?”
“Hình như tên là bản quyền gì gì đó, để tớ cho cậu xem mail của bộ phận tuyển dụng.” Trịnh Nhã Thu mở điện thoại, đưa mail phía HR gửi đến cho cô xem.
Vu Chiêu Đệ vừa nhìn thấy tên người gửi liền biết công ty Trịnh Nhã Thu nói tới là công ty cô, còn người bạn mà cô ấy vừa nhắc đến chính là sếp cô Dương Thiên Lỗi.
Trịnh Nhã Thu kéo đến cuối email, chỉ cho cô xem: “Xem này, chính là cái này, công ty trách nhiệm hữu hạn đại lý độc quyền Tấn Thành.”
Vẻ mặt cô trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm Trịnh Nhã Thu không hề chớp mắt: “Trước đây tớ đã từng nói với cậu tớ là kỹ sư ở một công ty độc quyền đúng không?”
Cô nhấn mạnh hai chữ “độc quyền”.
Trịnh Nhã Thu không hiểu vì sao cô đột nhiên lại nói vậy, một lúc sau đó mở to mắt như đã hiểu ra, không dám tin: “Vậy nên cậu làm việc ở đây?”
Vu Chiêu Đệ rất muốn nói tiếp Dương Thiên Lỗi là sếp của cô, nhưng vẻ mặt khiếp sợ của Trịnh Nhã Thu khiến cô không nói nên lời.
Nói ra sẽ đồng nghĩa với việc xé rách mặt nạ, cô vẫn không dám đoán xem Trịnh Nhã Thu liệu có biết Dương Thiên Lỗi đã có vợ con hay chưa.
Có thể nói Trịnh Nhã Thu là người bạn duy nhất của cô từ bé đến giờ.
Cô không từ mà biệt, 7 năm qua không hề liên lạc, vì vậy cô luôn cảm thấy áy náy với cô ấy.
Cô không hiểu tại sao Trịnh Nhã Thu lại trở nên như vậy.
Bầu không khí sau đó trở nên rất xấu hổ.
Hai người đều im lặng không nói gì, nhanh chóng uống xong một ly cà phê rồi tạm biệt nhau.
Vu Chiêu Đệ thậm chí còn không hỏi thứ Hai tới cô ấy có đi làm không.
Cô về nhà, ngồi một mình trong căn phòng chật hẹp, cảm thấy rất bức bối.
Vì thế cô xuống tầng tìm Hứa Anh Mai.
Cũng may 2 ngày nay Lữ Hưng Phàm đi công tác không ở thành phố Tấn, chỉ có một mình Hứa Anh Mai ở nhà.
“Đàn chị…”
“Vào đây nhanh, ban nãy chị nấu chè mang lên cho em thì thấy em không ở nhà, em lại đi ra ngoài hả?”
Vu Chiêu Đệ dựa vào vai Hứa Anh Mai, bảo rằng một người bạn hẹn cô ra ngoài, vừa mới về nhà.
“Em cao 1m67 mà sao lại nhẹ như thế này, chị cảm giác còn chưa được 100 cân* nữa.
Dạo này em có ăn uống đầy đủ không đấy? Lại đây, ăn chè đi, chị nấu nhiều lắm.”
*Đơn vị tính cân nặng của Trung Quốc, 100 cân tương đương khoảng 59kg
Hứa Anh Mai cảm thấy cân nặng của Vu Chiêu Đệ mãi không thể tăng lên được.
Rõ ràng Chiêu Đệ thuộc dạng người cao ráo, vậy mà luôn rất gầy, cô cao 1m58 mà còn nặng hơn con bé.
Vu Chiêu Đệ buông chị ấy ra, ngoan ngoãn bưng chè trên bàn lên uống.
Hứa Anh Mai về phòng tiếp tục xem máy tính.
Vu Chiêu Đệ uống xong liền vào phòng cô ở ngày trước.
Vừa nằm lên giường, cô như ý thức được điều gì đó, ngồi bật dậy: “Đàn chị, chị ngủ ở đây hay là Lữ Hưng Phàm?”
“Yên tâm, bình thường đều là chị ngủ.
Em xem đồ của chị đều chuyển sang đây mà, giường của em cũng đều là chị ngủ, anh ấy không ngủ trên giường này.” Hứa Anh Mai vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính, thỉnh thoảng gõ bàn phím vài cái.
Vu Chiêu Đệ lúc này mới yên tâm mà nằm xuống, hỏi vu vơ: “Đàn chị, chị nói xem vì sao đàn ông đã có gia đình lại đi vụng trộm bên ngoài…?”
Hứa Anh Mai nhíu mày, quay lại, liếc mắt nhìn thấu cô: “Đồng nghiệp của em ngoại tình?”
Vu Chiêu Đệ trầm mặc.
“Không có tại sao cả, chỉ là vấn đề về nhân phẩm thôi.
Nếu là đồng nghiệp trong công ty em, quan hệ của em và hắn ta chỉ dừng