Đỗ Hạo Vũ đưa cô đến một nhà hàng không quá đắt đỏ.
Đó là một tiệm mì khá sạch sẽ, bên trong chỉ có hơn 10 bàn.
Khách đến ăn cũng không nhiều, chỉ có 3 bàn khách.
Quạt trên tường quay không ngừng khiến cảm giác nóng bức vơi bớt đi nhiều.
Hai người chọn một chỗ mà quạt có thể thổi đến rồi ngồi xuống.
Đỗ Hạo Vũ nhận thực đơn mà bà chủ đưa cho, đưa một cái cho Vu Chiêu Đệ.
“Trước đây tớ thường xuyên đến tiệm này, đồ ăn ở đây ngon lắm.”
Bà chủ đứng ở quầy thu tiền nghe thấy, cười nói: “Chàng trai à, cảm ơn cậu đã khen ngợi.
Cậu là khách quen ở đây phải không, tôi vẫn nhớ cậu mới đến đây ăn hôm trước.”
Đỗ Hạo Vũ cười với bà chủ, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Vu Chiêu Đệ.
Vu Chiêu Đệ gọi một phần thịt bò xào ớt xanh, Đỗ Hạo Vũ gọi thêm một món nữa và một phần canh gà.
Lúc chờ thức ăn được mang lên, Vu Chiêu Đệ hỏi sao anh biết đến nhà hàng này.
Cửa tiệm này nằm trên phố đi bộ, vị trí hơi khuất nên khá khó thấy.
Người đến đây hẳn đa phần là khách quen.
“Cậu có thấy khu nhà phía trước không? Khoảng 7 năm trước, tớ làm công nhân xây dựng ở thành phố Tấn nên đã từng tham gia xây dựng khu đó.
Lúc đó công nhân bọn tớ thường tới đây ăn cơm, vừa rẻ lại vừa ngon.”
Khi đó anh mới bỏ học, không muốn cả đời phải ở lại trong thôn nên không để ý đến sự phản đối của người nhà mà một mình tới thành phố lớn này.
Không bằng cấp, không quan hệ nên anh chỉ có thể đi làm công nhân, cho dù khổ sở thế nào cũng không xin tiền bố mẹ.
Công việc hàng ngày của anh chính là dọn gạch và xi măng, luôn ở lại công trường với những người khác.
Lúc đó anh là người mới, mỗi lần có lương đều bị quản đốc ăn bớt một phần, trừ thêm cả tiền ăn, phần còn lại mới là của anh.
Anh vẫn nhớ rõ một ngày làm từ sáng đến tối được 90 tệ, nhưng 3 bữa cơm đã mất 35 tệ, về cơ bản là cả tháng không để ra được đồng nào.
Anh làm khoảng 1 năm rồi nghỉ việc, dành nửa năm để thi bằng lái rồi đi lái xe giao hàng cho người khác.
Trong quá trình làm thì chậm rãi tích góp kinh nghiệm, sau đó bắt đầu tự làm.
Anh vừa làm ông chủ vừa làm nhân viên, sợ để người khác chạy đường dài sẽ xảy ra vấn đề nên lúc đầu đều là anh tự chạy.
Khổ cực ư? Đương nhiên là vất vả khổ cực rồi.
Nhưng bây giờ anh cảm thấy rất đáng giá.
“Nghe xong hành trình gây dựng sự nghiệp của tớ, cậu có suy nghĩ gì?” Đỗ Hạo Vũ nói đùa, thuận tay đẩy đĩa thịt bò đến trước mặt cô.
Vu Chiêu Đệ cảm thấy cậu ta nói nhẹ nhàng suôn sẻ quá.
Nếu như gây dựng sự nghiệp mà dễ dàng như vậy thì người người đều có thể tự lập nghiệp rồi.
“Vậy cậu có gặp phải khó khăn gì không?” Cô hỏi một câu.
Đỗ Hạo Vũ cười gật đầu.
Khó khăn đương nhiên là có chứ.
Thời điểm anh nghèo nhất còn mang nợ, gánh theo mấy xe gạch.
Khi đó anh nhận một đơn hàng khá lớn là vận chuyển gạch và xi măng đến cho một công trường.
Anh ký hợp đồng ngay lập tức trong khi ông chủ bên công trường chưa đưa tiền cọc.
Bọn họ và bên cung ứng gạch dự tính khoảng 20 xe gạch đỏ, kết quả gạch còn chưa chuyển đến mà ông chủ đã ôm tiền chạy trốn.
Bọn anh phải trả toàn bộ tiền gạch này cho bên cung ứng, khoảng chừng 20 vạn.
Đối với một công ty nhỏ vừa mới thành lập thì đây thực sự là một khoản tiền lớn.
Huống hồ anh không chỉ phải trả tiền 20 xe gạch mà còn phải trả cả tiền công vận chuyển cho công nhân nữa.
Anh lấy tất cả tiền gửi trong ngân hàng của mình ra, ứng trước một phần lương cho lái xe, nhưng vẫn có 2 tài xế sau khi nhận tiền thì không làm nữa.
Mà số gạch kia thì mãi vẫn không bán lại với giá mua được, anh còn phải thuê một kho hàng lớn để cất giữ chúng, lại tốn thêm một khoản.
Cuối cùng anh chỉ có thể bán với giá rất rẻ, tổng cộng lại là lỗ 8 vạn.
8 vạn ở 7 năm trước không giống 8 vạn bây giờ.
Khoảng thời gian đó, để thu hút khách hàng, tất cả công trường lớn nhỏ ở thành phố Tấn anh đều đã từng chạy qua hỏi quản đốc xem có cần người vận chuyển vật liệu hay không.
Có thể nói là phải ăn nói khép nép cầu cạnh người khác.
Những công ty vận chuyển khác sẽ không nhận những đơn có đường đi xa xôi gập ghềnh không an toàn, nhưng bọn anh luôn chấp nhận.
Cũng may mọi chuyện dần tốt hơn, công ty của anh từ 3 xe vận chuyển lúc đầu giờ đã lên tới 15 xe, còn ký được hợp đồng vận chuyển hàng hóa lâu dài với 3 công ty.
Không biết tại sao anh lại muốn chia sẻ quá khứ của mình với Vu Chiêu Đệ, có lẽ là bởi vì cô là một người lắng nghe rất tốt.
Hơn nữa nếu như không có cô thì có lẽ cũng không có anh của hiện tại.
Anh vẫn nhớ rõ hôm anh nghỉ học đã cố ý đến chào tạm biệt cô.
Cô chúc anh tiền đồ gấm hoa, dặn anh đừng đánh nhau, cũng đừng làm chuyện phạm pháp.
Anh nhớ như in những lời này, cả dáng vẻ cô chân thành chúc phúc cho anh.
Dù cho bao nhiêu năm học cùng bọn họ cũng chưa nói được với nhau mấy câu, dù cho trước đó anh còn dẫn người đi đánh Lâm Thịnh, lúc đó cô còn ở ngay bên cạnh bảo vệ Lâm Thịnh.
Vu Chiêu Đệ nghe xong, nghĩ quả nhiên không phải ai cũng thành công được.
Nếu đổi lại là cô, có lẽ từ khó khăn đầu tiên cô đã sụp đổ rồi.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện.
Sau khi ăn xong, Đỗ Hạo Vũ đề nghị đi dạo ở phố đi bộ.
Hơn 8h tối, phố đi bộ rất đông, một số quầy bán đồ ăn vặt xếp hàng dài phía trước.
Đỗ Hạo Vũ trông thấy một người ở phía đối diện sắp đâm vào Vu Chiêu Đệ nên đưa tay ra ôm vai cô, kéo cô sang bên cạnh.
Vu Chiêu Đệ cảm nhận được sự đụng chạm của anh, ngước mắt lên nhìn, khóe miệng cười dịu dàng.
Đỗ Hạo Vũ buông cô ra rất nhanh.
Đi dạo vào cửa hàng bán trang sức, Vu Chiêu Đệ mua một đôi khuyên tai để làm quà sinh nhật cho Hứa Anh Mai.
“Đỗ Hạo Vũ, sinh nhật của cậu là ngày nào?”
“15 tháng 1, cậu định tặng quà cho tớ sao?”