Vu Chiêu Đệ và Đỗ Hạo Vũ đến thứ 3, Vương Đạt Trì và Trịnh Nhã Thu đã ngồi ở đó.
Vương Đạt Trì đứng dậy chào hỏi hai người.
Lúc Vu Chiêu Đệ nói với mọi người là Đỗ Hạo Vũ cũng sẽ tới thì cậu ta rất kinh ngạc.
Khi đi học, Đỗ Hạo Vũ không thân quen với bọn họ.
Mấy người họ là học sinh ngoan trong miệng thầy cô, còn Đỗ Hạo Vũ chính là học sinh hư suốt ngày gây chuyện đánh nhau.
Có điều bây giờ dường như đã thay đổi tốt hơn nhiều, dù sao tất cả mọi người đều đã trưởng thành.
Với tư cách là lớp trưởng nên cậu ta luôn cố gắng hết sức để quan tâm mọi người.
Cậu ta hỏi hai người có cần uống gì trước không.
“Không cần đâu, tớ không khát, cậu muốn uống không?” Vu Chiêu Đệ nghiêng đầu hỏi Đỗ Hạo Vũ.
Đỗ Hạo Vũ lắc đầu.
“Chiêu Đệ, sao cậu không ngồi cạnh Nhã Thu?” Vương Đạt Trì lấy làm lạ hỏi.
Vu Chiêu Đệ liếc nhìn Trịnh Nhã Thu, đứng lên chuyển sang ngồi xuống cạnh Trịnh Nhã Thu.
Đỗ Hạo Vũ cũng di chuyển theo cô, ngồi xuống cạnh cô.
Lần trước cô ta nhìn Đỗ Hạo Vũ từ xa, bây giờ mới được nhìn rõ cậu ta.
Trịnh Nhã Thu nắm chặt tay thành nắm đấm giấu dưới bàn, trước đây Đỗ Hạo Vũ tóc tai bù xù, tóc lúc nào cũng xanh đỏ tím vàng, quần áo chưa bao giờ mặc đàng hoàng, bình thường toàn mặc áo ba lỗ và đi dép lê đến lớp, cả người lôi thôi lếch thếch, da thì vàng vọt khó coi.
Hôm nay cậu ta mặc áo thun có cổ màu trắng cùng với quần đen dài, cắt đầu đinh, trông sạch sẽ thoải mái, thay đổi 180 độ so với trước đây.
Lần liên hoan này có 8 người tới, trong đó có 2 người học lớp xã hội bên cạnh.
Nhưng 2 người họ cũng học cùng cấp 2 với mọi người, vì vậy nên đều quen biết nhau.
Lâm Thịnh là người đến gần cuối cùng, sự xuất hiện của anh luôn có thể thu hút ánh mắt của mọi người.
Mọi người hỏi thăm lẫn nhau về tình hình gần đây, Lâm Thịnh và Đỗ Hạo Vũ là hai người bị hỏi nhiều nhất.
Vương Đạt Trì hỏi: “Hai người có bạn gái chưa?”
Lâm Thịnh ừ một tiếng, nói mình có bạn gái rồi.
“Hạo Vũ, còn cậu?” Vương Đạt Trì nhìn về phía Đỗ Hạo Vũ.
Đỗ Hạo Vũ liếc mắt về phía Vu Chiêu Đệ, nói mình chưa có.
Vương Đạt Trì trong nháy mắt hiểu ra, mờ ám mà à một tiếng; “Hiểu rồi, thì ra là vẫn còn đang theo đuổi người ta.
Tớ còn đang thắc mắc sao hai người lại cùng nhau đến đây.”
Vu Chiêu Đệ không phủ nhận, vẫn tiếp tục mỉm cười.
Trịnh Nhã Thu có cảm giác mình bị đùa giỡn.
Vu Chiêu Đệ cho tới bây giờ vẫn chưa từng nói cho cô rằng Đỗ Hạo Vũ đang theo đuổi cô ấy.
Trước thì là Lâm Thịnh, giờ là Đỗ Hạo Vũ, dựa vào cái gì mà Vu Chiêu Đệ có thể dễ dàng nhận được sự yêu thích của con trai như thế.
Cô ta so với Vu Chiêu Đệ kém hơn ở đâu? Trong lòng cô ta tích tụ một ổ oán khí, vì thế lúc ăn cơm, Trịnh Nhã Thu không hề thấy ngon miệng, một bữa cơm nhạt nhẽo vô vị.
Vu Chiêu Đệ ăn được một nửa thì đột nhiên cảm thấy khó chịu, rất buồn nôn.
Cô đứng dậy vào nhà vệ sinh.
Cô ngồi xổm, ghé vào bồn cầu nôn khan, cả người vô cùng mệt mỏi.
Cô ở bên trong một lúc lâu mới đi ra ngoài.
Nhìn vào gương ở bồn rửa tay, cô thấy mặt mình tái nhợt vì thế mở vòi nước, lấy nước rửa mặt.
Sau đó chống tay vào bệ rửa mặt thở d/ốc, dường như phải làm như thế thì cô mới có thể thở được.
Bên ngoài, âm thanh của giày cao gót vang lên từ xa đến gần.
Trịnh Nhã Thu không nhịn được đi tìm Vu Chiêu Đệ.
Cô ta nhìn thấy Vu Chiêu Đệ ở cửa nên đẩy cô một cái, chất vấn: “Vu Chiêu Đệ, cậu có ý gì? Ở công ty cậu nhằm vào tôi còn chưa tính, hôm nay tụ họp, cậu cũng muốn khiến tôi mất mặt đúng không?”
Nếu không phải có tường chống đỡ thì có lẽ Vu Chiêu Đệ đã ngã sấp xuống.
Cô đứng vững lại, nhìn Trịnh Nhã Thu, lạnh giọng hỏi: “Ở công ty tôi nhằm vào cậu như thế nào, cái gì gọi là tôi làm cậu mất mặt?”
“Ở công ty, cậu và những người đó cùng nhau xa lánh tôi, nói xấu tôi, cậu đừng cho là tôi không biết.
Có phải là cậu không thể thấy tôi tốt đẹp đúng không, tôi mãi mãi phải thấp kém hơn cậu thì cậu mới vừa lòng đúng không? Lúc còn đi học, cậu luôn luôn đứng thứ nhất, thầy giáo cũng chỉ luôn khen ngợi cậu trước tiên.
Hiện tại tôi thay đổi trở nên tốt hơn nên cậu đố kị với tôi có phải không?”
Vu Chiêu