Cả tòa nhà 32 tầng này đều là của công ty Hứa Anh Mai, tên là công ty trách nhiệm hữu hạn công nghiệp Vĩnh Tiệp.
Không giống như công ty của Vu Chiêu Đệ chỉ chiếm 5 tầng của cao ốc.
“Chị Chiêu Đệ…” Hứa Anh Tuệ kéo hành lý đi ra từ cửa hàng tiện lợi ở tầng một.
Trước đây bọn cô đã từng gặp nhau hai lần nên Hứa Anh Tuệ nhận ra cô.
Lâm Thịnh đi về phía cô.
Vu Chiêu Đệ bỗng nhiên căng thẳng, giống như lần trước nhìn thấy anh ở trạm tàu cao tốc vậy, khẩn trương, luống cuống, đứng ngồi không yên.
“Đây là?” Lâm Thịnh mở miệng trước, ánh mắt nhìn sang Hứa Anh Tuệ.
Anh rất tự nhiên, rất thẳng thắn vô tư, khiến cô như trở thành người nhỏ nhen, suy nghĩ hẹp hòi.
“Là em gái đàn chị của em.”
“À, có phải là đàn chị cùng học ở đại học công nghiệp Hoa Châu mà em từng kể không? Đã lâu không gặp, khi nào hẹn lớp trưởng và mọi người đi ăn một bữa cơm nhé.
Lớp trưởng cũng đang ở thành phố Tấn đấy, em biết không?”
Vu Chiêu Đệ cố gắng giữ cho giọng mình thật bình tĩnh, gật đầu nói mình đã biết.
Tin Vương Đạt Trì đang ở thành phố Tấn, Đỗ Hạo Vũ là người đầu tiên nói cho cô, Trịnh Nhã Thu là người thứ hai.
Bao gồm cả Lâm Thịnh thì lớp họ hiện đang có 7 người ở đây.
“Vậy để anh tổ chức một buổi gặp mặt, hẹn mọi người cùng đi ăn cơm.
Đến lúc đó sẽ báo cho em địa điểm và thời gian.
Anh còn có việc, đi trước nhé.”
Lâm Thịnh vẫy tay chào tạm biệt cô, sau đó đi về phía bãi đỗ xe.
Vu Chiêu Đệ dẫn Hứa Anh Tuệ lên tàu điện ngầm, nhắn Wechat cho Hứa Anh Mai báo mình đã đón được Hứa Anh Tuệ.
Hứa Anh Mai đáp lại một nhãn dán ok.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Vu Chiêu Đệ vẫn không kìm được nhắn tin cho Hứa Anh Mai hỏi ông chủ công ty chị ấy tên là gì.
Có lẽ Hứa Anh Mai đang bận, một lúc sau vẫn chưa trả lời.
“Chị Chiêu Đệ, người đàn ông lúc nãy là ai thế? Có phải là bạn trai chị không?”
Lực chú ý của Vu Chiêu Đệ cuối cùng cũng rời khỏi điện thoại: “Không phải, anh ấy… chỉ là bạn cấp ba của chị thôi.”
“Bạn cấp ba của chị đẹp trai quá, rất có khí chất.”
Vu Chiêu Đệ cười cười, ừ một tiếng.
Về đến khu La Dương, Vu Chiêu Đệ đưa Hứa Anh Tuệ đi ăn cơm rồi mới đưa con bé về nhà.
Cô có chìa khóa nhà Hứa Anh Mai.
Cô mở cửa nhà, thấy Lữ Hưng Phàm đã về nên cười chào hỏi.
Hứa Anh Tuệ cũng gọi anh Phàm.
Sau khi sắp xếp cho Hứa Anh Tuệ xong, Vu Chiêu Đệ về phòng mình.
Cô vừa nằm xuống giường thì nhận được tin nhắn của Hứa Anh Mai.
Hứa Anh Mai: Ông chủ công ty chị tên là Lâm Thịnh.
Em hỏi cái này làm gì, muốn nhảy việc đến công ty chị à.
Chị có thể tiến cử giúp em đó.
Vu Chiêu Đệ: Không có gì đâu, em hỏi linh tinh vậy thôi.
Hứa Anh Mai không nhắn lại nữa.
…
Lâm Thịnh về đến nhà.
Diệp Văn đang ở nhà, cô nghe thấy tiếng động liền đi ra từ trong phòng ngủ, ôm Lâm Thịnh từ phía sau.
“Lâm Thịnh, hôm nay em ăn trưa cùng với Vu Chiêu Đệ.”
Lâm Thịnh cởi giầy đặt vào huyền quan, để mặc Diệp Văn ôm mình.
“Sao em lại cùng ăn cơm với cô ấy, không phải là hai người chỉ mới quen nhau thôi à?”
“Bởi vì em muốn làm quen cô ấy.”
Lâm Thịnh quay đầu lại, ánh mắt nghi hoặc: “Có ý gì?”
“Em muốn biết cô ấy có gì tốt mà làm cho anh thương nhớ nhiều năm như vậy.” Diệp Văn không giấu diếm suy nghĩ của mình mà nói thẳng.
Nhìn thấy Lâm Thịnh nhíu mày, lòng cô trầm xuống.
“Vậy nên bây giờ em đã phát hiện ra chưa?”
Diệp Văn trầm mặc.
Lâm Thịnh thở dài: “Có phải em thấy cô ấy rất bình thường, rất đại trà đúng không.
Anh cũng đã từng nghĩ tại sao lại thích cô ấy, lại nhớ thương cô ấy nhiều năm như vậy.
Bây giờ thì anh hiểu rõ rồi, bởi vì anh cũng là một người rất bình thường, thích ai cũng là chuyện trong nháy mắt mà thôi.”
Diệp Văn nghĩ hôm nay là cô tự rước lấy nhục.
Lúc trước là cô thừa dịp Lâm Thịnh yếu ớt nhất mà chớp lấy cơ hội.
Từ cấp 3 cho đến giờ, cô vẫn luôn đuổi theo bước chân anh.
Anh đăng kí đại học Tấn, cô cũng đăng kí đại học Tấn.
Thực ra lúc đó gia đình muốn cô thi tốt nghiệp xong rồi đi du học nhưng vì Lâm Thịnh, cô lựa chọn học đại học trong nước.
Sau đó anh nói anh muốn sang Anh du học, cô lại nghĩ mọi cách để sang Anh.
Vào năm thứ 3 đại học, cô vừa mới nhận được giấy trúng tuyển của một trường đại học ở Anh thì trong nhà Lâm Thịnh xảy