Trịnh Nam tắm sau cô nên cô đã lên giường từ sớm, vẻ mặt mệt mỏi vẫn không vơi đi lại còn rất ngơ ngác, trông như mất hồn.
“Tin nhắn của em đã 99+ rồi đấy, không biết khi nào mới trả lời hết”
Anh lau khô tóc rồi lên giường ôm cô: “Nhiều thế à? Có phải đều khen em không?”
“Nội tâm người ta làm sao em biết, có vài người muốn khuyên em tiếp tục làm nhạc, có vài người còn muốn hợp tác với em”
Anh gật gù: “Vợ anh giỏi”
Nghe được ba chữ kia trái tim cô như nháo nhào không biết nói gì liền muốn anh lập lại ba từ ấy.
Trịnh Nam nhìn cô năn nỉ mình một lúc cũng không đành lòng: “Anh nói là vợ anh giỏi”
Nghe anh nhấn mạnh từng chữ lòng cô sảng khoái lạ thường, còn hào phóng thưởng cho anh một cái hôn, nhưng hôn như chuồn chuồn lướt nước vốn anh còn chẳng cảm nhận được gì ngoài đôi môi mềm mại của cô.
“Chúng ta khi nào mới đăng kí kết hôn?” Anh tủi thân ôm chặt cô.
Giang Nhu suy nghĩ: “Đợi chúng ta về hỏi dì tìm một ngày đẹp”
“Thật sao?”
Nhìn anh không tin vào tay mình cô gật đầu chắc chắn, Trịnh Nam vui sướng không thôi, ai cũng nôn nóng muốn cưới vợ nhỉ?
“Ngày mai còn hôn lễ, mau ngủ đi”
Trịnh Nam áp người gần cô, cô đương nhiên là cảm thấy vài thứ không nên.
Trịnh Nam nhẹ giọng: “Anh bỗng nhiên…rất muốn em”
“Không được, em còn chưa chuẩn bị”
“Buồn ngủ thật đấy” Cô ngại ngùng giả vờ trở người.
Anh thở dài: “Giúp anh một chút”
Bàn tay cô bị nắm lấy đưa gần đến chỗ nào đó, cô muốn rút tay về liền cự quậy đụng vào thứ đó khiến tay nóng ran mặt còn đỏ muốn tránh né.
“Trịnh Nam…Anh đúng là không có chút mặt mũi”
Buổi sáng Trịnh Nam dậy sớm hơn cô, xuống lầu đã thấy mọi người đang loay hoay cắm hoa, còn không dám nhờ đến Giang Nhu.
“Nhu Nhu chưa dậy à?” Chiêu Tranh nhìn anh.
Anh khẽ ừm một tiếng.
“Hay anh lên gọi nó?” Giang Uẩn nhìn Chiêu Tranh.
Trịnh Nam liền ngăn cản: “Không được, cô ấy lâu lắm mới ngủ ngon”
Mọi người liền thầm cười, sao đại sự từ khi nào còn không quan trọng bằng giấc ngủ của Giang Nhu vậy!
“Nam Nam cưng chiều nó quá đấy” Bà nội Giang cười.
Ông nội Giang lại nhớ: “Khi nào bọn con quyết định chuyện đại sự?”
“Đợi tìm ngày tốt, bọn con sẽ nhanh”
Nghe anh nói mọi người đều an lòng.
Đợi Giang Nhu dậy Chiêu Tranh ở cạnh nhìn cô cắm hoa tâm trạng rất hạnh phúc kể lại việc lúc nãy cho cô nghe.
“Không ngờ nhỉ? Lúc cậu đi Trịnh Nam còn nghĩ không thể gặp lại cậu”
“Ừm, tớ cũng từng nghĩ vậy” Cô ôn hoà trò chuyện.
“Bọn tớ có câu ‘Mấy mùa hoa nữa Trịnh Nam sẽ gặp lại Giang Nhu’”
“Người nghe được đều tưởng hai người được nhắc đến không có thật”
Giang Nhu nhìn anh cảm động: “Chẳng phải mùa hoa năm nay tớ và Trịnh Nam đã có nhau rồi sao”
Nhìn cô đỏ mắt anh không biết chuyện gì liền chạy đến Chiêu Tranh lắc đầu được Giang Uẩn đỡ về phòng.
“Sao lại thế này? Gai đâm vào tay em à?”
Cô dụi mắt bật cười: “Không có, anh đừng có làm