Giang Nhu ngấy ngủ ăn xong buổi sáng đã cùng anh trở về.
Từ hôm cô khai ở lễ trao giải cứ một quãng đường cô lại gặp vài người rì rào ngại ngùng muốn đến bắt chuyện, Trịnh Nam cùng lắm sẽ làm trợ lí giúp cô chụp ảnh với những người ấy.
“Thấy em có ngầu không?” Cô cầm que kem mỉm cười.
Có chút đáng yêu.
Anh tỏ vẻ khen ngợi: “Có, rất ngầu”
“Vợ tương lai của anh cho phép anh tự hào” Cô thoã mãn ôm lấy cánh tay của Trịnh Nam.
Giang Nhu vừa đi vừa kể cho anh nghe nào là chuyện trên trời nào là chuyện dưới đất, nhưng anh cực kì kiên nhẫn lắng nghe.
“Anh có biết buổi trưa Trịnh Chu chạy đến khóc với em không?”
Trịnh Nam nheo mắt: “Làm sao lại khóc?”
“Nó bảo là em vừa đến liền cướp anh trai nó…”
“Con trai chú Lâm còn không chơi với nó, bảo là nếu Chu Chu còn bám theo sẽ trốn nó đến cùng”
Cô vừa dứt lời đã cười không ngậm được miệng, rõ là rất đáng thương.
Nhưng anh ở bên cạnh lại không kiềm được mỉa mai: “Chẳng phải…Chu Chu rất giống chị dâu nó sao?”
“…”
Ay da, hình như dạo này cô thật sự rất hiền với anh nhỉ?
“Anh còn nói?” Cô ngậm ngùi cắn chút kem.
Mùa này hoa nở rất đẹp, còn chưa tới đã nở được gần một nửa, cả đường đi lên đều thoang thoảng mùi hoa khiến cô quên mất vừa giận dỗi mà quay sang tiếp tục trò chuyện với anh.
“Anh muốn ăn kem không?”
Giang Nhu trực tiếp đưa đến trước mặt, Trịnh Nam không từ chối, cắn một miếng đã gần hết que kem kia của cô.
“…”
“Bác sĩ Trịnh, em bảo anh ăn, không bảo anh nuốt cả que”
“Mau đền cho em đi”
Anh cuối đầu dán môi lên môi cô, chỉ một chút Giang Nhu đã cảm nhận được vị lành lạnh ngọt ngọt của chút kem trong miệng anh, ngọt không thể tả, có phải mấy đôi tình nhân đều ăn kem theo kiểu này không nhỉ?
Anh buông nhẹ Giang Nhu thầm cười, dáng vẻ cũng rất oanh liệt giống như vừa làm chuyện xấu nhưng không hổ thẹn.
“Anh học trò xấu của ai đấy?”
Trịnh Nam không đáp chỉ ôm vai cô đi dạo thêm vài dòng.
Bọn họ chắc là lâu lâu mới có một buổi thế này, trong đầu anh chỉ có hai miêu tả đúng nhất lúc này là ‘mãn nguyện’, đúng rất rất mãn nguyện, còn hạnh phúc không thể tả.
Mới năm nào cô và anh một 1% cũng không thể, tình cảm vừa được phát giác của anh cũng không kịp cho cô biết, bây giờ cô đã ở cạnh anh, nói với anh rằng sau này phải chiếu cố nhau mà sống.
Anh hịt mũi trầm giọng nhìn cô: “Mẹ nói cuối tháng là ngày tốt”
“Không phải bây giờ cũng đã gần cuối tháng rồi sao?”
“Ừm, chúng ta vẫn nên chuẩn bị một chút” Anh xoa bàn tay thon nhỏ của cô.
Trịnh Nam hỏi cô muốn sau khi kết hôn sẽ ở đâu, là tiệm hoa hay là ở chung với bố mẹ.
Nếu cô không muốn anh vẫn có nhà riêng, sau đó bọn họ chỉ cần dọn về, cũng cách đây không xa.
Cô cứ suy nghĩ không vội quyết định.
Bọn họ chỉ chờ ngày đăng ký kết hôn thế nhưng cái khó khăn lại chính