Thời gian rất lâu vợ chồng bọn họ lại chia nhau kiếm tiền không còn vợ vợ chồng chồng suốt ngày cùng nhau ở cạnh, cũng không còn những cuộc cãi vã vô lí kia nữa.
Cứ mỗi lúc tiệm vắng khách Giang Nhu sẽ cầm đàn luyện tập cho quen tay, từ đợt nhận giải cũng không biết bao nhiêu người liên hệ cô nhưng cô không tuỳ tiện bán bài hát, chắc có lẽ chỉ có ca sĩ của công ty mới được hát bài của cô, sếp lớn đôi lúc sẽ trách cô, nhưng ông ấy cũng chỉ có thể lắc đầu cam chịu.
Nhóm lớp bỗng nhiên rì rào cả buổi sáng, Tú Tri không vội liền tag tên cô cùng hóng chuyện.
‘Này, thông báo cho cựu học sinh’
Viễn Chính: ‘Vậy thì lại có cơ hội họp mặt rồi’
Tú Tri: ‘@ChínhChính, anh lại muốn say xỉn à?’
Tú Tri: ‘Hay là cứ say bye cái giường thân yêu đi’
‘…’
Ai đó bật cười không dám nói lời nào.
‘@Trịnh Nam, lớp trưởng chắc chắn là tham gia nhỉ?’
‘@GiangNhu, nữ thần thì sao?’
Cô được nhắc tên liền nhanh chóng trả lời: ‘Đương nhiên phải tham gia rồi!’
Viễn Chính: ‘@Trịnh Nam mau trả lời đi chứ’
‘@Trịnh Nam lớp trưởng và nữ thần…ngọt ngào trên sóng quá nhé’ Ai đó trêu chọc làm cho nhóm lại to nhỏ xì xào.
‘Lớp trưởng à, hay là để nữ thần trả lời nhỉ?’
Giờ này chắc anh vẫn còn trong ca làm, nhưng khoảng tầm mười phút sao người kia liền xuất hiện theo tiếng gọi của mọi người.
Trịnh Nam: ‘Ừm, cô ấy đã đi thì tôi sao từ chối được’
Có thể tưởng tượng giọng nói anh chắc chắn rất điềm tĩnh, không có biểu hiện của sự ngại ngùng khi bị trêu chọc.
‘Viễn Chính đặt phòng đi…’
‘Đến trường dự xong chúng ta đi ăn’
Mọi người liền xôn xao bàn tán đủ thứ, bàn xem là hôm đấy mấy giờ sẽ đi, còn có sẽ mua những gì tặng cho thầy chủ nhiệm, còn rất thẳng thắn hỏi Viễn Chính rằng bố anh ta thích gì.
Viễn Chính: ‘Bố tôi á?’
Viễn Chính: ‘Chắc là mẹ tôi’
‘…’
‘Cậu nói đạo lý một chút được không?’
Viễn Chính: ‘Tôi đang nói đạo lý đấy’
Viễn Chính: ‘Là các cậu không hiểu được’
‘Đợi đến khi gặp thầy, tôi nhất định sẽ mách lời cậu nói’
Viễn Chính: ‘…’
Có phải sẽ ra khỏi nhà không chứ? Đúng là lời nói đã đi thì khó rút lại, nhưng tin nhắn thì vẫn có thể gỡ mà…
“Viễn Chính đã gỡ một tin nhắn” Giang Nhu vừa đọc vừa bật cười.
Giang Nhu: ‘Đồ nhát gan!!!’
‘Nữ thần nói đúng!’
‘Đã like cho bạn học Giang Nhu’
‘…’
Nhát gan còn hơn là không có chỗ nương thân, anh ta đương nhiên hiểu rõ.
Giang Nhu mỉm cười định tắt điện thoại thì Trịnh Nam lại gọi đến, hình như là giờ nghỉ trưa của anh.
“Em nghe” Cô để điện thoại tựa vào mớ sách trên bàn.
“Không chụp bữa trưa gửi anh sao?”
“…”
Cô còn chưa chuẩn bị bữa trưa nữa đấy.
“Hửm?” Thấy cô không trả lời anh liền nhấn giọng.
“Đợi chút nữa…em sẽ lên nhà mẹ ăn”
Anh lắc đầu: “Thật hết cách với em”
Cô chỉ cười hì hì cho qua.
Bữa trưa hôm nào còn dư thời gian anh sẽ gọi cho cô, còn hôm nào quá bận cũng sẽ nhắn, anh liên tục làm việc cả ngày cũng chỉ để buổi tối không trực có thể ôm cô ngủ một giấc.
Nói đến làm việc cô lại nhớ đến mấy hôm trước anh chuyển hết tiền tiết kiệm từ trước cho cô, chỉ giữ là tiền tiêu vặt hay