Ánh mắt Thẩm Dịch An rơi xuống đôi môi non mềm của cô, khuôn mặt tuấn tú vẫn như cũ lạnh lùng, nhưng bên tai đã phiếm hồng.
"Dịch An, bài thi đã thu hết chưa?" Chủ nhiệm đứng ở cửa lớp hô.
Thẩm Dịch An cất điện thoại vào lại trong cặp.
Giáo viên và phụ huynh sẽ không phản đối vệc học sinh các lớp trọng điểm dùng điện thoại.
Thậm chí họ còn khuyến khích học sinh sử dụng để trợ giúp cho việc học của bản thân.
Thẩm Dịch An tiến lên, đưa tập bài thi cho chủ nhiệm.
"Thân thể không thoải mai sao? Mặt sao lại hồng như vậy?" Chủ nhiệm quan tâm hỏi.
Thẩm Dịch An: ".....Không có, chỉ cần nghỉ ngơi là tốt rồi."
Chủ nhiệm gật đầu: "Chú ý thân thể."
Tiết cuối cùng là tiết tự học, Thẩm Dịch An đi đến thư viện đọc sách, khi chuông tan học vang lên, anh vẫn còn một đoạn chưa đọc xong, trong thư viện học sinh lục đục rời đi, anh trở thành người cuối cùng ở lại.
Thủ thư đang dọn dẹp tiến đến nhắc nhở anh: "Bạn học, thư viện sắp đóng cửa."
Thẩm Dịch An cầm cặp sách trở về lớp, liếc mắt một cái nhìn đến Nghiêm Thấm đang ngồi chỗ của anh, cô gái nhỏ cầm sách ngáp ngắn ngáp dài, xem ra là đã chờ được lúc lâu rồi.
"Anh Dịch An, anh mà không trở lại, chắc em ngủ luôn rồi." Cô gái nhỏ ngáp, hốc mắt long lanh ánh nước mắt.
Thẩm Dịch An kinh ngạc nhìn cô, đi tới sắp xếp cặp sách, Nghiêm Thấm đang định nhường chỗ cho anh, nhưng----
Giây tiếp theo sắc mặt cô khẽ biến đổi, ngồi vững vàng ở chỗ cũ.
Thẩm Dịch An muốn từ ngăn kéo lấy cặp sách, nhưng cô lại không có một chút ý định tránh ra, thân thể vẫn cứng đờ ngồi yên.
"Cặp sách." Thẩm Dịch An mở miệng.
Nghiêm Thấm giơ tay nhanh chóng muốn lấy cặp ra cho anh, muốn để anh đi trước, nhưng cô không ngờ tất cả sách từ trong cặp đồng loạt rơi ra, cô theo bản năng muốn nhặt lên, nhưng lại nhìn thấy vết máu màu đỏ trên tay mình, giống như bị điện giật lập tức rút tay trở về giấu sau lưng.
Thẩm Dịch An: "Em bị thương?"
Nghiêm Thấm nhìn anh đứng ở phía trước, lại một lần nữa ngồi lên ghế, nói thẳng: "Anh về trước đi, em có việc phải làm.
Lát nữa sẽ về sau."
Thẩm Dịch An cảm thấy chuyện này quả thực lại là một đống hỗn độn, "Theo anh tới phòng y tế, bị thương ở đâu?"
Nghiêm Thấm đẩy cánh tay đang duỗi ra của anh: "Aiya, anh đừng chạm vào em."
Thẩm Dịch An chăm chú nhìn cô, không biết