Lông mi cong vút của Nghiêm Thấm chớp chớp, khó hiểu nhìn hành động của anh.
Sau khi khoá trái cửa, Thẩm Dịch An quay đầu lại, con ngươi đen như gỗ mun nhìn chằm chằm vào mặt cô.
Nghiêm Thấm bị anh nhìn, vươn tay nhỏ túm góc áo anh làm điểm tựa, nhón mũi chân dùng đầu lưỡi liếm yết hầu của anh, cô cho rằng anh sẽ né tránh như vừa rồi, nhưng không.
Anh không tránh, vẫn đứng đó, như một tượng gỗ, không có một chút phản ứng.
Cô gái nhỏ cắn một ngụm lên yết hầu anh, anh vẫn thờ ơ như cũ, nhưng nếu anh muốn dùng phương thức này để cô cảm thấy vô vị rồi từ bỏ, thì anh đúng là quá đánh giá thấp cô gái nhỏ này có bao nhiêu hư hỏng.
Bàn tay nhỏ bé chạm vào eo anh, không hề kiêng kỵ.
Cuối cùng sắc mặt Thẩm Dịch An cũng thay đổi, kiềm chế nắm chặt tay cô, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo: "Đây chính là cách em đi trêu chọc những người đàn ông khác?"
"Đau quá.
" Nghiêm Thấm mím môi, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên.
Thẩm Dịch An hất tay cô ra, vẻ mặt tức giận: "Mặc kệ ý đồ của em là gì, đừng đến làm phiền anh nữa, nghe rõ chưa?"
Cô là một cô gái biết nói dối, Thẩm Dịch An mặc dù chưa từng trải qua yêu đương, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, lời nói thích anh của cô cùng không phải thật lòng.
Thậm chí anh còn cảm thấy rằng, ý đồ của cô chính là muốn anh tâm loạn, tay chân luống cuống.
"Mặc kệ em đi tìm người đàn ông khác đi chăng nữa, đừng, làm, phiền, anh, nghe rõ chưa?" Anh gằn từng chữ cảnh cáo cô, vẻ mặt lạnh lùng hơn bao giờ hết, trong lòng tức giận.
Nghiêm Thấm siết chặt bàn tay, cắn cắn đôi môi hồng nhuận, lập tức đẩy anh ra, mở cửa rời đi.
Truyện mới cập nhật
Thẩm Dịch An bị đẩy ra, đứng đó, sau khi cô rời đi, hung hăng nắm tóc, đấm một quyền lên cửa.
Hiếm khi anh cảm thấy tức giận như vậy.
Nghiêm Thấm chạy về phòng, khuôn mặt buồn bã trong nháy mắt biến mất sạch sẽ.
Cô nằm trên giường, đeo tai nghe, nghe đài phát thanh toàn bộ là tiếng Anh, nghe được phân nửa, cô nhẹ nhàng nói theo: "Love, is, a, fire, which, burns, unseen.
" (Tình yêu là ngọn lửa vô hình)
Đại học Hoàng gia ư, đúng là một tương lai xán lạn.
Nghiêm Thấm khẽ ngâm nga theo giai điệu bài hát trong tai nghe, cô không muốn!.
anh rời đi.
"Ù—"
Yến Tần mặc đồ ngủ chuẩn bị nghỉ ngơi, điện thoại di động của cô vang lên.
"Alo?"
"Nghiêm Thấm, bây giờ cậu có thể mang tiền đến bệnh viện được không? Tôi! tôi nằm viện, không mang tiền.
" Cao Tĩnh Đàn nằm trên giường bệnh thì thào nói với cô.
Nghiêm Thấm ngồi dậy, không hỏi gì: "Được.
"
Đầu bên kia Cao Tĩnh Đàn áp