Y tá nghe vậy thì dừng một lúc, nhìn thoáng qua Cao Tĩnh Đàn, hai người từ ngoài nhìn vào giống như bạn bè, chỉ nghe nói người nằm trên giường bệnh này còn chưa đến tuổi vị thành niên đã đi làm tiểu tam, cặp kè với một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, bộ dáng thành ra thế này là bị chính thất bắt tại trận, người ta mang theo ba người đàn ông tới, nếu không phải cảnh sát nhận được báo án tới kịp ngăn cản, chỉ sợ!.
Cô gái nhỏ này nhìn qua vô cùng ngoan ngoãn, như thế nào lại đi kết giao cùng loại người này?
"Tôi trộm tiền Thẩm gia cho cậu.
" Nghiêm Thấm nói.
Y tá nghe đến đây, khoé miệng cứng lại, quả nhiên—vật họp theo loài.
Y tá xử lý vết thương cho Cao Tĩnh Đàn xong xuôi liền rời đi.
Cao Tĩnh Đàn dựa vào đầu giường, "Hiện tại tôi cần tiền, cần rất rất nhiều tiền, chỉ có bọn họ mới có thể đáp ứng tôi.
"
Nghiêm Thấm thanh toán trước viện phí cho cô.
"Cậu về đi, ngày mai không phải cậu còn đi học sao.
" Cao Tĩnh Đàn thấy cô đóng tiền xong, ngáp dài bắt đầu đuổi người.
Nghiêm Thấm cũng có chút buồn ngủ, trước khi đi còn nói: "Cao Tĩnh Đàn, cậu đừng chết, cậu còn sống, đợi tôi có tiền sẽ đưa cho cậu.
"
Cao Tĩnh Đàn nói rằng hai người giống nhau đều là con đỗ nghèo khỉ, còn suốt ngày thích ra vẻ hào phóng, Nghiêm Thấm cũng không quan tâm.
Nghiêm Thấm trở lại Thẩm gia đã là ba giờ sáng, mắt mơ hồ còn không mở ra được, nửa tỉnh nửa mơ trở về phòng mình.
"Thiếu gia?"
Người giúp việc đi vệ sinh ban đêm nhìn thấy một bóng người, còn tưởng là ảo giác, cuối cùng không nhìn lầm, chỉ là hiện tại quần áo anh mặc chỉnh tề, nói không ngủ là muộn, nếu nói thức dậy lại quá sớm.
Thẩm Dịch An đảo mắt qua, không nói gì, trực tiếp lên tầng.
Ngày hôm sau, đồng hồ sinh học của Thẩm Dịch An vẫn như cũ đúng giờ thức dậy, trên bàn ăn, không nhìn thấy bóng dáng Nghiêm Thấm, ánh mắt anh dừng ở vị trí thường ngày của cô vài giây.
Người giúp việc tiến lên nói: "Thấm tiểu thư sáng sớm đã đến trường rồi.
"
Thẩm Dịch An thu hồi mắt, vẻ mặt không có gì thay đổi.
Hôm nay là thứ hai, Thẩm Dịch An chủ trì buổi lễ chào cờ.
"Kính thưa các thầy cô giáo, các bạn học sinh thân mến, hôm nay!.
"
"Nghiêm Thấm, cao nhị lớp Mười Ba mau lăn ra đây cho ông! Đừng tưởng rằng trốn ở trong trường ông đây không tìm được mày, hôm nay chúng tao sẽ không để yên đâu! Mọi người ra đây mà xem phẩm chất của học sinh cấp ba này, đánh người xong nghĩ rằng trốn trong trường thì sẽ không có việc gì?!.
"
Một chiếc máy bay không người lái lao vào sân, phát ra tiếng ồn trên đỉnh đầu học sinh.
Có thể tưởng tượng được sắc mặt của các vị lãnh đạo trên bục, với tư cách là giáo viên chủ nhiệm, Vương Xuân Nhân vội vàng tìm kiếm bóng dáng Nghiêm Thấm trong hàng, "Nghiêm Thấm đâu rồi?"
Học sinh bị Vương Xuân Nhân túm chặt lắc đầu: "Bạn ấy! Bạn ấy hình