Chu Thiên Lăng phải dưỡng thương thêm vài ngày vì thế mà nàng cũng được ở quân doanh được thêm vài ngày nữa.
-Nhân sâm mà vương phi mang đến, tôi vừa mang nó đi nấu thành canh xong.
Hy vọng có thể giúp vương gia mau chóng hồi phục.
-Đa tạ cô, Dạ Yên.
Nói rồi, Y Vân mang bát canh đi vào bên trong.
Nàng đặt nó xuống bàn, hầm hầm nhìn Trấn Định vương đang ngồi trên giường, nói vu vơ:
-Chàng thì hay rồi, có người nấu sẵn canh để cho bồi dưỡng.
Chẳng biết nghĩ thế nào, nàng lại mang bát canh qua đến tận giường.
Ngồi xuống, nâng muỗng lên, thổi thổi vài cái.
Cứ ngỡ là đút cho Chu Thiên Lăng nhưng thật ra nàng chỉ là muốn nếm thử.
Dạ Yên nấu ăn ngon thế này, chả bù cho nàng cái gì cũng không biết.
Hứ!
-Nàng ghen?
-Ghen cái đầu chàng.
Y Vân nhìn hắn bằng nửa con mắt, tuy lời phát ra từ miệng là vậy nhưng thật ra lòng của nàng lại đang muốn gào lên:
-Phải ta ghen đó.
Những lúc trước, không có ta ở đây cô ấy cũng rất hay nấu cho chàng ăn lắm nhỉ?
Chu Thiên Lăng cơ hồ lại cảm thấy sống lưng lành lạnh, nỗi bất an bao lấy người.
Hắn lấy chén canh đặt sang một bên, đoạn vòng cánh tay to lớn của mình mà ôm lấy nàng vào.
-Vân nhi à, chẳng phải ta đã nói với nàng rồi sao? Đời này của ta chỉ cần có một vương phi là nàng, tuyệt đối không nạp thêm thiếp thất.
Y Vân vẫn mặt lạnh, không nói gì cũng không thèm cười.
Thấy thế, Trấn Định vương lại tiếp tục:
-Một đời một kiếp một đôi, một lòng một dạ chỉ thương một người.
Dứt lời, nụ cười hài lòng, tươi tắn trên môi của vương phi đã liền thu vào tầm mắt Trấn Định vương.
Y Vân đánh nhẹ vào người hắn mà nói:
-Chàng dẻo miệng quá rồi!
-Ta nói thật.
...
Tối hôm ấy,
Giữa trời đêm đầy sao, hai người ngồi ở gốc cây gỗ ở phía sau lều trại.
Y Vân nép vào người Chu Thiên Lăng, hắn cũng thuận thế vòng tay qua ôm lấy vương phi.
-Chàng yêu ta từ khi nào?
-Có thể là khi ở Lộc Lâm vi trường.
Lúc đó, nhìn nàng ngồi trên yên ngựa trông dáng vẻ rất khác so với đám nữ nhân trói gà không chặt kia.
Y Vân nghe xong có vẻ rất hài lòng mà bật cười thành tiếng.
Đoạn, hắn lại cúi mặt xuống, cất giọng nhu thuận hỏi:
-Còn nàng?
-Không biết nữa.
Dừng thêm lúc, nàng mới ngồi dậy nghiêm túc nhìn Chu Thiên Lăng mà nói:
-Ta nghĩ chúng ta nên nói thật với nhau một số chuyện.
Y Vân trầm ngâm như đang hồi tưởng lại những việc đã qua.
Đoạn đánh bạo nói:
-Chúng ta đã từng lợi dụng đối phương, ta biết rõ điều này.
Nhưng ta cũng biết rõ là chàng thật lòng yêu ta và ta cũng yêu chàng.
Hy vọng sau này chúng ta sẽ như bao đôi phu thê trong dân gian khác, chẳng cần màng đến quyền lực hay những chuyện quốc sự rối rắm kia.
-...
-Công chúa nhỏ, có chuyện này ta muốn hỏi nàng.
Miếng ngọc bội dạ minh châu kia là thế nào?
Ngọc bội dạ minh châu? Là nó ư?
Nàng suy nghĩ rồi cảm thấy chẳng nên giấu diếm Chu Thiên Lăng chuyện này làm gì.
Nếu lỡ sau này có hiểu lầm liên quan đến nó cũng không hay ho.
-Miếng ngọc bội đó chính là một phần lý do để ta đến Đại Chu...
Nói đến đây, Y Vân đột nhiên dừng lại, cẩn thận quan sát nét mặt của hắn như muốn thăm dò suy nghĩ.
Dường như chẳng thấy một chút biểu cảm bất bình thường nào từ phía Trấn Định vương, nàng bèn tiếp tục:
-Lúc trước ta có nhờ cô cô tìm kiếm chủ nhân của nó nhưng một năm sau, dường như không có kết quả nên ta không muốn tìm nữa.
Bỗng nàng cảm thấy ánh mắt gắt gao từ phía Chu Thiên Lăng đang chăm chăm về mình.
Y Vân vội lắc đầu, xua tay ngăn ngừa ý nghĩ không tốt đẹp từ hắn:
-Chàng đừng có mà nghĩ xấu