Mười lăm ngày sau,
Lúc này, Chu Thiên Lăng ở vương phủ lại nhận được tin Đông Hạ cử người đến Đại Chu để dâng tặng các loại vải quý.
Nhưng, Chu Thiên Lăng biết thực chất chính là muốn xem tình hình của cô công chúa duy nhất.
Sứ thần đến lần này chính là nhị hoàng tử Hạ Nhất Duy.
Hắn ngỏ lời muốn đến Trấn Định vương phủ thăm muội muội, hoàng thượng không thể từ chối nên cũng chấp thuận.
Nhưng nhị hoàng tử lại không có chừng mực như đại hoàng tử, lo sợ hắn gặp Chu Thiên Lăng sẽ xảy ra chuyện lớn.
Hạ Bạch Yến cũng bèn xin hoàng đế cho đi cùng với cháu trai.
Lần này đi theo nhị hoàng tử còn có Lưu Trung Sơn, thái y giỏi nhất của Đông Hạ.
Chu Thiên Lăng đang ngồi đọc sách ở thư phòng thì có hạ nhận đến báo:
-Bẩm vương gia, có hoàng hậu cùng đoàn sứ thần Đông Hạ nghênh giá, đang đợi ở đại sảnh.
Hắn bỏ quyển sách xuống bàn, khẽ nhíu mày.
Đến nhanh vậy sao? Suy nghĩ một lát đoạn bèn đứng dậy, phong thái vương giả bước ra đại sảnh.
Qua một hồi nhanh chào hỏi, vốn biết chuyện chính của bọn họ đến đây hôm nay nên hắn cũng không nhiều, đích thân dẫn đoàn người đến nam viện.
-Ngài cho muội muội của ta ở nơi này? Tồi tàn!
Chu Thiên Lăng vẫn rất bình tĩnh, thản nhiên hỏi lại hắn:
-Nhị hoàng tử nhìn xem chỗ nào tồi tàn?
Hạ Bạch Yến khẽ huých vào tay Hạ Nhất Duy, ý bảo hắn đừng gây sự.
Bà cũng đâu phải không biết, hai người này trước đây vốn dĩ đã có hiềm khích, nếu cứ tiếp tục không biết sẽ thế nào.
Vừa nhìn thấy Y Vân, Hạ Nhất Duy liền mặc kệ hắn đi đến nhỏ nhẹ hỏi nàng:
-Có biết ta là ai không?
-Đương nhiên là nhị ca rồi.
Hắn xoa đầu rồi đỡ nàng ngồi xuống ghế, Chu Thiên Lăng càng nhìn càng thấy chướng mắt Hạ Nhất Duy.
Dù là huynh muội có cần thân thiết vậy không?
Lúc này Lưu Trung Son từ bên ngoài khẽ bước lên phía trên, giọng nói trầm trầm phát ra:
-Công chúa có biết vi thần?
-Lưu thúc thúc, nhưng mà...sao thúc lại già như vậy?
...
-Rốt cuộc là con bé bị cái gì?
Lưu Trung Sơn trầm ngâm vuốt bộ râu, ông không biết phải nói thế nào cho bọn người cổ đại này hiểu.
-Đầu của công chúa bị va đập mạnh vào đá khiến ký ức bị đảo lộn, trở về lúc mà công chúa cho là đẹp nhất.
-Vậy đến khi nào mới trở lại bình thường?
Tiếng nói ấy chính là của Chu Thiên Lăng.
Thời gian hồi phục? E rằng không thể nói được gì.
-Vô phương cứu chữa, cái đó còn phải tùy thuộc vào ý trời, có thể là một năm, ba năm, năm năm hoặc là không bao giờ.
Không khí đột nhiên vì lời nói của Lưu Trung Sơn làm cho bị trùng xuống.
Nhị hoàng tử khẽ gọi Hạ hoàng hậu sau đó hai người cùng ra ngoài.
-Cô cô.
-Con muốn đưa Vân nhi về Đông Hạ, đợi đến muội ấy hồi phục sẽ quay về.
Mi tâm Hạ Bạch Yến khẽ động, vẫn chưa vội đáp lời.
Thấy thế nhị hoàng tử bèn nói tiếp:
-Dù sao bây giờ trong đầu của Vân nhi cũng không biết Chu Thiên Lăng là ai, ở Đông Hạ nói không chừng sẽ hồi phục nhanh hơn.
-Không được.
Con biết con bé khi nào sẽ hồi phục sao? Gả đến còn chưa đầy một năm bây giờ về Đông Hạ, Đại Chu sẽ nghĩ như thế nào về chúng ta?
-Nhưng...
Hạ hoàng hậu lắc đầu, nhàn nhạt nói một câu rồi bước vào trong:
-Nếu con giống Nhất Nguyên một chút thì tốt biết mấy.
Đứa cháu này của bà tính tình quá nóng nảy, tùy hứng và bản năng, không biết bao giờ nó mới thay đổi.
Từng lời rơi vào tai, Hạ Nhất Duy siết chặt một bên tay, gương mặt hiện lên tia tức giận:
-Tại sao ai cũng khen đại ca? Ta có gì không bằng huynh ấy?
Hơn một khắc sau, đoàn người chuẩn bị trở về hoàng cung.
Đứng trước cổng lớn vương phủ, Hạ Nhất Duy nhẹ nhàng nói với Y Vân:
-Phải ngoan