Một hôm, Y Vân nói ở phủ nhàm chán nên muốn đi chơi.
Không thể không chiều ý nàng, Chu Thiên Lăng đành miễn cưỡng đưa Y Vân đi dạo chợ kinh thành.
Y Vân thích thú vô cùng, cầm trên tay sâu kẹo hồ lô mà chạy qua bên này rồi lại lượng sang bên kia.
Cuối cùng là dừng lại trước một quầy bán quạt.
Mắt nàng chăm chú nhìn qua chúng, nhận thấy được điều đó Chu Thiên Lăng bèn hỏi:
-Cô thích à? Mua cho cô nhé?
Vì đang nhai kẹo nên không thể nói, nàng chỉ có thể mỉm cười rồi gật đầu biểu thị sự đồng ý.
Chu Thiên Lăng nhìn qua một lượt rồi cầm lên chiếc quạt có thêu hình mây.
-Cái này hợp với cô.
Dứt lời, hắn lại đưa mắt ra phía sau nhìn Triệu Tuấn một lần nữa cất giọng:
-Trả tiền.
Y Vân chủ động kéo tay hắn đi về phía trước, hòa vào dòng người náo nhiệt.
Chu Thiên Lăng có chút bất ngờ về cái nắm tay này, nhưng kỳ thực so với Hồ Khánh Uyên thì quả thật hắn không có cảm giác chán ghét.
Tú Linh và Triệu Tuấn ở phía sau chỉ biết nhìn nhau phì cười.
Vương phi biến thành như vậy có khi cũng tốt, chí ít cũng làm Trấn Định vương vui vẻ hơn một chút.
Mà nếu vương gia dễ chịu thì cũng giúp người trong phủ dễ thở hơn.
-Vương gia, buổi chiều này ngài còn có việc phải bàn với hoàng thượng mà?
Hơn một khắc sau, Triệu Tuấn tiến lên phía trước, khẽ thì thầm với Chu Thiên Lăng.
Nếu hắn không nhắc có lẽ Trấn Định vương đã quên mất việc quan trọng này.
-Y Vân, về phủ thôi, hôm khác bổn vương lại đưa cô đi chơi.
-Không chịu, ta vẫn còn muốn đi chơi nữa mà.
Nàng lắc đầu, khuôn mặt đáng thương nhìn hắn, giọng nói đến bảy, tám phần không đành lòng.
-Không được, ngày mai bổn vương đưa cô đi chơi.
Chu Thiên Lăng hết sức kiên nhẫn, cố gắng dỗ ngọt nàng nhưng mà xem ra Y Vân lại có ngang bướng:
-Muốn hôm nay.
-Đi về!
Đến lúc này, hắn có chút gắt nhẹ lên, Y Vân nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ của Chu Thiên Lăng thì mím môi không dám nói nữa.
Dù không đành lòng nhưng vẫn lủi thủi đi phía sau hắn.
Đi thêm một đoạn, Y Vân lại cất giọng trong trẻo nhưng lời nói còn chưa phát ra hết đã bị Chu Thiên Lăng dứt khoát ngăn lại.
-Muốn đi ch...
-Không được.
Về đến trước cửa vương phủ, Chu Thiên Lăng cùng Triệu Tuấn bước vào, theo sau là Y Vân cùng với Tú Linh.
Nàng đứng một khoảng khá xa hắn, nhìn theo bóng lưng Chu Thiên Lăng đang đi thẳng vào trong, lại một lần nữa nói:
-Ta muốn đi dạo.
Cả một đoạn đường quay về phủ, nàng luyên thuyên mãi không ngừng, tựa hồ ngay lúc này sự kiên nhẫn của Chu Thiên Lăng đã bị Y Vân thách thức đi quá giới hạn.
Hắn xoay người gắt gỏng, quát nàng:
-Không có đi đâu hết, vào ngay!
-Ngươi quát ta?
Gương mặt hoàn mỹ của Trấn Định vương vì câu nói ngây thơ vừa rồi mà có phần dịu đi đôi chút.
Trong ký ức lúc nhỏ của Y Vân, chưa từng có một ai quát nạt hay lớn tiếng với nàng.
Vậy mà hắn ta dám? Nước mắt cũng vì thế mà không ngừng rơi ra.
-Ta ghét ngươi, ngươi là người xấu, ta