-Hôn ta rồi ta sẽ giúp cô.
Khi nói ra câu này hắn rất tỉnh bơ, không chút biến sắc.
Giọng điệu của Chu Thiên Lăng vẫn ôn nhu nhưng lại xen lẫn một chút gì đó...ra lệnh.
Hả? Cái gì?
Y Vân hoàn toàn bị hóa đá bởi câu nói này.
Từ khi nào mà hắn trở nên vô lại đến thế này?
Nhưng Chu Thiên Lăng không vô lại, hắn chỉ là...đang học theo những cách thức mà cha con Cảnh Hiên, Hạc Văn chỉ thôi.
-Không được sao? Vậy ta không giúp cô nữa.
-Ấyy, khoan...khoan đã...t-ta đâu có nói là không được đâu.
Hai bàn tay nàng vô thức xoa xoa vào nhau, mím môi lại.
Xem chừng Y Vân vẫn chưa muốn làm theo lời hắn nói.
Cuối cùng lại bị Chu Thiên Lăng giục:
-Nhanh lên!
Đấu tranh tâm lý một hồi, nàng mới lấy hết dũng khí, kiễng chân lên rồi đặt vào má phải của Chu Thiên Lăng một nụ hôn.
Hắn đưa tay xoa lên chỗ vương phi vừa hôn, ánh mắt hài lòng thập phần, khóe môi hiện lên ý cười hạnh phúc nhưng rất nhanh lại khôi phục về dáng vẻ vương giả thường ngày.
-Ta đâu có bảo cô hôn ở má.
Từng lời lọt vào tai khiến Y Vân hết sức ngạc nhiên, miệng còn chưa kịp khép nổi.
Muốn nói gì đó nhưng tựa hồ như có thứ gì kẹt ở cổ họng khiến nàng không thể phát lên âm thanh.
Chu Thiên Lăng được đà lấn tới, đưa ngón trỏ chỉ lên môi mình.
Lúc nãy hắn chỉ mong nàng hôn vào má mình nhưng giờ hắn lại cảm thấy nụ hôn đó chưa đủ, tham lam muốn nữa.
Y Vân nuốt một ngụm nước bọt, đoạn lắp bắp mà nói:
-Th-thúc...thúc đừng...đừng có m-mà quá đáng!
Nàng thật không nghĩ Chu Thiên Lăng sẽ mặt dày đến như vậy!
Hắn nhún vai một cái, gương mặt không chút sợ hãi hay lùi bước, khoanh tay trước ngực mà cười lớn:
-Ha, thế nào? Không được à?
Y Vân lại một lần nữa đấu tranh tâm lý, đến nước này rồi chẳng lẽ dừng lại, thế thì sẽ lỗ cái hôn lúc nãy mất, còn không có ai giúp đỡ nữa.
Hơi thở bắt đầu gấp gáp, nàng nhắm mắt lại, một lần nữa kiễng chân lên.
Chụt!
Vốn chỉ định chạm môi rồi sẽ rời khỏi nào ngờ cái tên vô liêm sỉ kia lại lấy tay vòng qua eo thon.
Nụ hôn càng lúc càng sâu, Y Vân muốn đẩy người nam nhân phía trước ra nhưng lại bị hắn siết chặt lấy eo.
Đoạn hắn còn vào môi dưới của nàng, dây dưa một lúc lâu mới chịu buông tha.
-Thúc...thúc dám?
Nàng lấy tay chùi chùi lên môi mình, bị Chu Thiên Lăng chọc cho nói không nên lời, hai má đỏ bừng, ánh mắt như muốn giết chết Chu Thiên Lăng.
Trái với thần sắc khó coi của nàng thì ai đó lại vô cùng hả hê.
-Thật ra...thì ta đã lệnh cho người đi điều tra từ hai ngày trước rồi!
Hả?
Sự thật vỡ lẽ.
Lại thêm một bất ngờ tặng cho Y Vân, nếu như không