Y Vân hoàn toàn bị đứng hình bởi điều kiện Chu Thiên Lăng đặt ra.
Cái tên này sao cứ thích hôn thế?
"Hôn ta rồi ta sẽ giúp cô."
"Hôn ta một cái rồi ta giúp cô."
"Hôn ta, hôn ta, hôn ta."
Hàng loạt những câu nói bá đạo xen lẫn một chút đê tiện của Trấn Định vương không hẹn mà cùng lúc vang lên trong đầu nàng.
Gương mặt vương phi tái mét, Chu Thiên Lăng lại càng thích trêu chọc, môi nhếch lên đắc ý.
-Không được thì thôi.
Ngay lúc hắn định bước đi ra ngoài, Y Vân hoảng loạn vội kéo tay áo Chu Thiên Lăng lại, tự lẩm nhẩm nói với bản thân:
-Hôn cũng đã hôn rồi, thêm một lần chắc không sao đâu!
-Không sao! Không sao! Không sao!
Dù nói là vậy nhưng Y Vân vẫn không tránh khỏi ngượng ngùng.
Nàng cắn môi, đan hai tay vào nhau mà xoa xoa.
Đoạn lấy hết dũng khí mới dám quay sang nhìn Chu Thiên Lăng.
-Thúc...nhắm mắt lại đi.
Dứt lời, nàng kiễng chân rồi đặt hai tay lên ngực hắn.
Môi lại chạm môi...
Chu Thiên Lăng bạo gan muốn cậy hàm, len lỏi đầu lưỡi vào khoan miệng của ai đó.
Y Vân sót lại chút lí trí, nàng dùng hết sức binh sinh lập tức đẩy mạnh hắn ra.
-Ta hôn thúc rồi...thì...thì thúc phải giúp ta đó.
Tuyệt đối không được nuốt lời đâu.
Nói rồi, Y Vân liền quay người chạy ra khỏi thư phòng.
Trấn Định vương vẫn còn ngây ngốc đứng bất động ở đó.
Tiếng cánh cửa mở ra mới khiến hắn hoàn hồn lại.
Trấn Định vương đưa tay vỗ vỗ vài cái lên trán, tự mắng bản thân:
-Ngươi đúng là điên mà, lúc nãy còn định...Chu Thiên Lăng ơi là Chu Thiên Lăng.
Qua một hồi tự độc thoại, Chu Thiên Lăng tiến về bàn gỗ chất đầy thư án, hắn ngồi xuống ghế tiếp tục trầm tư suy nghĩ.
Tiếng ngón tay gõ xuống bàn trầm thấp lại vang lên.
Đoạn hắn còn tự cười khẩy chính mình.
Trấn Định vương chưa từng dính đến nữ sắc, nay lại vì một nữ nhân mà đi tính kế với một nữ nhân khác.
Đúng thật là...
"Hạ hoàng hậu, bà nên biết rõ bổn vương không phải người tốt rảnh rỗi đi giúp bà minh oan.
Những gì bổn vương sẽ làm sau này tất cả đều chỉ vì Y Vân."
Thấm thoát cũng đã đến mùa xuân, dù không nói ra nhưng Trấn Định vương biết nàng vẫn còn chưa nguôi ngoai được nỗi đau kia.
Cứ cách vài ngày hắn lại bắt gặp Y Vân rơi nước mắt.
Nhìn nàng lúc ấy đáng thương thập phần.
Dáng vẻ đó thật khiến Chu Thiên Lăng muốn nâng niu, bảo vệ cả đời.
Hoàng cung tổ chức gia yến mùa xuân, không còn cô cô Y Vân cũng chẳng có còn tâm trí tham gia yến tiệc.
Vốn muốn ở lại phủ nhưng Chu Thiên Lăng cứ nằng nặc muốn nàng theo cùng.
Nếu không đi chắc chắn hắn sẽ lãi nhãi bên tai mãi chẳng chịu thôi.
Hết cách, nàng chỉ đành miễn cưỡng gật đầu, sửa soạn bản thân để cùng Trấn Định vương vào cung.
Yến tiệc vẫn như thường lệ, được tổ chức ở Tây Hòa điện.
Ngồi bên cạnh, Chu Thiên Lăng cứ thi thoảng lại nghe được tiếng thở dài của Y Vân.
Nàng bấu chặt tay vào ghế, ánh mắt câm phẫn nhìn về phía Mẫn quý phi như muốn ăn tươi nuốt sống.
Lòng mắt đỏ lên nhưng lại đang cố kiềm nén nước mắt.
Tôn Tuệ Mẫn bắt gặp cái nhìn từ Y Vân rồi tiếp theo là ánh mắt đầy ẩn ý của Khánh phi và Trấn Định vương thì không rét mà run.
Nụ cười trên đôi môi nàng ta đã dần gượng gạo, mất tự nhiên.
Vũ khúc nổi lên, tiếng mọi người nói cười rộn rã nhưng Y Vân đâu còn tâm trí để xem chúng.
Nàng hướng cái nhìn về Tôn Tuệ Mẫn mà không chớp mắt.
Bỗng nhiên mu bàn tay lại cảm nhận được độ ấm, nàng nhìn