Trình Nặc nhớ anh từng nhắc qua ông Chu, chính là người lái phà. Cho nên hôm đó vào lần đầu tiên cô đi phà, người nói với cô không cần mua vé chính là Tông Lãng?
Cô trợn to mắt, “Hôm ấy lúc tôi lên phà, anh nhận ra tôi à?”
Anh gật đầu, “Dĩ nhiên nhận ra. Đáng tiếc em không nhớ anh.”
Anh lại nói tiếp, “Sau đó anh thay ca xong, về lại cù lao thì liền nghe nói chuyện em muốn mua nhà của bà cụ.”
“Em không biết tâm trạng lúc đó của anh đâu… Không dám tin em lại ở lại nơi này, cứ như số mệnh an bài vậy.”
Trong mắt anh càng lúc càng cháy bỏng, Trình Nặc thấy mà tim đập mạnh, chỉ biết cầm ly rượu lên tránh ánh mắt anh. Nhưng trong lòng lại có gì đó, càng lúc càng nóng.
“Ăn chân gà không?” Bỗng Tông Lãng đổi đề tài, đưa túi chân gà đã được xé đến.
Trình Nặc nhận lấy, nghe thấy anh nói tiếp: “Biết vì sao anh cứ ở đây không chuyển đi không?”
Cô lắc đầu, “Vì sao?”
“Vì anh thích nơi này.” Anh nói, “Anh lớn lên ở đây từ nhỏ, năm tám tuổi ông nội qua đời, là mọi người trong thôn đã cùng nuôi anh lớn. Lúc ấy, vừa đến giờ cơm, bất kể là nhà ai thấy anh thì cũng sẽ gọi anh đến ăn. Quần áo rách, các dì các bác sẽ lấy quần áo lúc nhỏ con mình mặc cho anh. Lúc ăn Tết, nhà này góp đôi giày, nhà kia cho mảnh vải, thế là anh có được bộ đồ mới để mặc rồi.”
“Trong lòng anh, từ lâu bọn họ đã như người nhà mình rồi. Nay họ đã già, sao anh có thể đi.”
Trình Nặc nhìn anh, cô nhớ mình đã từng hỏi anh vì sao lại ở lại đây, nhưng anh không nói. Thì ra lại có lý do ấm lòng tới vậy.
“Thật ra thì…” Cô nói: “Anh là người tốt.”
Anh cười, “Sao em có thể tùy tiện tin tưởng vậy được?”
Trình Nặc trừng anh, “Lại lừa tôi hả?”
Anh lắc đầu, “Không phải, là thật.”
“Anh thích em cũng là thật, tại sao em có thể dễ dàng tin anh là người tốt, nhưng lại không chịu tin anh thích em?”
Trình Nặc không biết phải trả lời thế nào, lại cầm ly lên tính rót rượu. Song anh ngăn lại, “Uống ít thôi, uống nữa lại say đấy.”
Tay anh nắm lấy cả ly lẫn tay cô. Trình Nặc muốn rút tay ra, nhưng anh lại càng nắm chặt, trong mắt đầy mong đợi.
“Cho anh một cơ hội nhé, được không?”
Trình Nặc cúi đầu, tim đập loạn. Cô muốn bắt lấy một tia lý trí, nhưng sao lại khó quá chừng.
“Nếu em từ chối, cả đời này anh không tìm được vợ nữa, em nhẫn tâm vậy sao?”
Trình Nặc cắn môi trừng mắt, nhưng anh lại cười với cô. Rồi Tông Lãng rút ly trong tay cô ra, kéo tay cô đặt lên tim mình, để cô cảm nhận nhịp tim của anh, thình thịch, đập rất nhanh.
Hai người ngồi đối mặt nhau, Tông Lãng khẽ cúi đầu nhìn cô, dưới ánh đèn, cô đỏ bừng mặt, mắt hơi cụp xuống, lông mi khẽ khàng lay động. Đôi môi bị cô cắn vừa sáng bóng lại đỏ thắm.
Cổ họng anh căng ra, thử tiến tới. Đến lúc sắp chạm vào cánh môi mịn màng kia thì cô lại nghiêng đầu né tránh.
Trình Nặc rất mâu thuẫn, không biết tâm tình xúc động bây giờ của mình là vì gì. Lý trí nói cô biết phải cách xa, thế nhưng trái tim lại kéo cô đến gần. Cô vừa sợ, lại vừa mong đợi.
Mưa bên ngoài đã ngớt, nhân lúc vẫn còn tỉnh táo, cô đứng lên, nói với vẻ có phần hốt hoảng: “Đi thôi.”
Một lần nữa lại bị cô uyển chuyển từ chối, ngực Tông Lãng lại càng khó chịu. Anh đi theo, níu vai cô lại để cô nhìn vào mắt mình.
“Anh biết chuyện ly hôn nhất định đã để lại bóng đen trong em, nhưng em không thể vì một lần ly hôn mà không dám yêu nữa, chẳng lẽ em định ở một mình cả đời sao?”
Trình Nặc hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, nói: “Đúng thế, tôi muốn ở một mình cả đời.”
Tông Lãng bị cô làm cho nổi đóa, “Sao em lại cứng đầu thế!”
“Nếu em dám nói em không có chút cảm giác nào với anh, vậy sau này anh sẽ không làm phiền em nữa.”
“Đúng, tôi không có chút…”
Tông Lãng cúi người, lấp kín miệng cô.
Anh hôn rất đột ngột, không có kỹ thuật, chỉ là chặn miệng cô lại không để cô nói nữa mà thôi.
Trình Nặc đi từ kinh sợ đến ngỡ ngàng, rồi lại đến không thể hô hấp, cô giãy giụa đẩy anh ra, há miệng hít thở.
“Anh muốn dùng cách này giết chết tôi đấy à?” Lấy lại hơi thở, cô buồn bực nói.
Tông Lãng ngẩn người, áy náy nói: “Xin lỗi, anh, anh không biết hôn.”
Trình Nặc vốn đang tức giận, nhưng vì câu này mà không còn xụ mặt nữa, phì một tiếng bật cười.
Thấy cô cười, rốt cuộc lòng anh cũng thả lỏng. Không tức giận là tốt rồi, không tức giận, chứng tỏ anh còn có cơ hội. Có điều cảm xúc vừa rồi đẹp quá, nhìn đôi môi đỏ bừng của cô, anh muốn thử lại lần nữa.
Vừa nghĩ thế là làm ngay.
Lần này có kinh nghiệm rồi, anh biết ngoài đôi môi kia, bên trong còn có thứ hay ho hơn, cố chấp chui vào, cùng cô dây dưa.
Trình Nặc được anh ôm chặt vào lòng, không tránh thoát được, chút ít lý trí còn sót lại cuối cùng đã biến mất dưới sự mạnh mẽ của anh. Cơ thể dần mềm oặt vô lực. Như chiếc thuyền nhỏ đang phiêu bạt nơi biển rộng mênh mông, gặp phải bão táp chìm nổi theo sóng cả, sợ con sóng tiếp theo sẽ quật ngã thuyền, cô đành phải bám víu lấy cổ anh, tìm một điểm tựa cho mình.
Không biết qua bao lâu sau, anh mới kết thúc nụ hôn này, chôn vào hõm cổ cô thở dốc, thấp giọng nói bên tai cô: “Đây là nụ hôn đầu của anh.”
Giọng run rẩy như đang hết sức nhẫn nhịn gì đấy. Thậm chí Trình Nặc còn mơ hồ phát giác sự thay đổi trên cơ thể anh, tai đỏ bừng trong nháy mắt, muốn đẩy anh ra nhưng cơ thể vẫn mềm xìu.
Tông Lãng ôm chặt cô hơn, vẫn chưa thỏa mãn, thấp giọng dụ dỗ: “Một lần nữa thôi có được không?”
Trình Nặc vội vùi mặt vào ngực anh, mọi hô hấp đều là mùi vị của anh. Song trong đầu đã tỉnh táo lại chừng nào. Vì một thoáng động tình
mà ảo não.
Đến khi dưới chân đã có lại lực, cô đẩy anh ra, cúi đầu không nhìn anh, “Hình như mưa nhỏ rồi, về thôi.”
Tông Lãng có chút không muốn, nhưng vẫn nghe theo, khàn giọng nói: “Được, anh đi mở cửa.”
Kéo mở cửa cuốn, gió lạnh liền ùa đến làm Trình Nặc rùng mình. Mưa đã nhẹ hạt hơn trươc đó nhiều, Trình Nặc cởi áo toan trả lại anh.
Tông Lãng không nhận, vẫn khoác lên người cô: “Anh không lạnh.” Không chỉ không lạnh, mà trong cơ thể còn có ngọn lửa đang tỏa ra ngoài.
Đứng dưới mái hiên, Tông Lãng khóa kỹ cửa rồi đưa cô về trước. Mưa rơi nhiều, nước còn đọng lại trên đá xanh. Trình Nặc mặc giày thể tháo, chỉ dám nhón chân chứ không dám đạp thẳng.
Mà vừa hạ chân thì chắc chắn giày sẽ ướt hết.
Tông Lãng chuyển áo khoác trên người cô lên đỉnh đầu, áo của anh cũng khá to, che kín nửa thân trên cô đi. Sau đó một tay đỡ sau lưng cô, tay kia vòng qua sau đầu gối cô, ôm lấy cô như ôm đứa trẻ, để đầu cô nằm trên vai mình.
Trình Nặc bị động tác đột ngột của anh dọa, sợ hãi kêu lên, “Anh làm gì thế, mau buông tôi ra.”
Anh cười nói: “Đưa em về đấy. Đừng lộn xộn nữa, như thế sẽ không bị ướt.” Nói rồi chạy vọt vào màn mưa.
Trình Nặc thử ngọ nguậy, anh ôm rất chặt, không thể này giãy giụa được, “Anh để tôi xuống đi, tôi tự đi được.”
Anh không chịu: “Chỉ mấy bước là đến rồi, bám chắc nào.”
Đường trơn dễ trượt, Trình Nặc cũng không dám giãy mạnh, sợ làm anh ngã. Tới tận khi vào sân nhà chú Lưu, anh mới đặt cô xuống.
Trình Nặc trả áo lại cho anh, “Anh cũng về đi.”
Anh ừ đáp, “Anh nhảy tường về.”
Cô nói được, “Vậy tôi vào đây.”
Tông Lãng níu tay cô lại, cúi đầu lại gần cô, “Đồng ý với anh, đừng nghĩ nhiều quá có được không? Hãy nghe theo cảm giác trong tim em.”
Trình Nặc ngạc nhiên, không hiểu vì sao anh lại biết mâu thuẫn của cô.
Anh khẽ cười, “Vừa nãy lúc hôn em, em chủ động thế mà. Anh biết là em cũng thích anh, chẳng qua em nghĩ quá nhiều trong đầu nên đã khiến bản thân sợ hãi.”
Trình Nặc xấu hổ, “Ai chủ động chứ?”
Anh cười: “Anh chủ động, được chưa nào? Vào nhà đi.”
Cửa chỉ khép lại chứ không khóa, Trình Nặc rón rén đẩy cửa đi vào, nói khẽ với anh: “Anh đi nhanh lên đi.”
Tông Lãng gật đầu, đợi cô khóa kỹ cửa, đi vào sân, rồi cho đến khi đèn tầng hai mở sáng thì mới rời đi, trực tiếp nhảy qua tường rào ở nhà chú Lưu. Tâm trạng vui sướng như chàng trai lứa tuổi mười tám mười chín, lần đầu tiên hôn cô gái mình thương.
À, đúng là lần đầu tiên của anh. Anh bật cười vì mùa xuân lững thững đến muộn.
Trình Nặc vừa lên lầu là chạy đến ngay cửa sổ nhìn qua sân nhà Tông Lãng, thấy anh vào sân thì vội rời khỏi cửa sổ.
Cô ngã vật xuống giường, hai tay che mặt, trong đầu toàn là hình ảnh khi anh hôn cô. Trở mình, cô vùi mặt mình vào trong chăn.
Lúc anh hôn, cơ thể của cô có phản ứng. Chính vì thế nên cô mới cảm thấy xấu hổ, cô nghĩ chắc hẳn đấy là bản năng rồi, đấy nhất định là bản năng cơ thể. Cô là một người phụ nữ bình thường, ngoại hình của Tông Lãng ổn như thế, cô động tâm cũng là phản ứng bình thường đúng chứ? Nếu như anh thay một gương mặt khác, hoặc giả biến thành tên mập thì nhất định cô sẽ không có phản ứng này, việc này không liên quan gì đến việc có thích có yêu hay không cả, chẳng qua chỉ là bản năng cơ thể phái nữ mà thôi.
Tính toán thử, cô cũng sắp ba mươi rồi, không phải có câu ba mươi mạnh như hổ à? Từ năm ngoái sau khi sinh non, cô và Lâm Dĩ An gần như chưa hề có cuộc sống vợ chồng với nhau, nên, nên bây giờ có đói khát một xíu, cũng là bình thường nhỉ…
Tìm một lý do mình có thể tin, nhất thời trong lòng thoải mái hơn nhiều. Cầm quần áo ngủ đi xuống lầu rửa mặt, lúc lên lại, cô chợt thấy Tông Lãng đưng bên cửa sổ nhà đối diện.
Anh đã thay bộ đồ khác, mặc áo ba lỗ màu trắng. Đúng là không biết sợ lạnh, Trình Nặc nghĩ. Có điều, anh mặc áo ba lỗ lại càng để lộ vai rộng eo thon…
Ý thức được mình đang suy nghĩ lan man, Trình Nặc vội kéo rèm cửa lại, tắt đèn ngủ. Điện thoại rung lên, cô mở ra nhin, là tin nhắn chúc ngủ ngon đến từ Tông Lãng.
Nghĩ ngợi một lúc, cô cũng gửi lại nhãn dán ngủ ngon. Hít sâu một hơi để lòng lắng lại, nhưng nhắm mắt rồi mà vẫn chẳng ngủ được, trong đầu thoáng hiện lên khung cảnh lần cô khâu nút áo giúp anh, nhớ đến phần bụng rắn chắc khi anh cởi áo ra.
Không biết sờ lên sẽ có cảm giác gì…
Suy nghĩ như thế, cô lại thẹn thùng đỏ mặt.
Trời ạ, sao cô lại trở thành thế này chứ, chẳng lẽ vì lớn tuổi mà vất luôn cả tiết tháo rồi sao?!