Phượng Hoàng chín đầu từ trong thuyền bay lên, cánh chim nối liền với bầu trời, bảo vệ cả chiếc thuyền, cứng rắn chống đỡ một đòn này. Đó là pháp lực của Tề Hạ Du từ Nguyên Giới truyền đến, cứu bọn họ.
Tất cả mọi người trên thuyền bay lên đều đập vào trên cánh chim của phượng hoàng chín đầu, rất mềm mại, vẫn không bị thương.
Sóng công kích của Thiên Chung càng thêm mãnh liệt, khiến cho thuyền Phượng Hoàng bay không ổn định, va chạm loạn ở trong dải đất Huyết Tú.
Chiếc thuyền này lướt qua những đại lục sát bên cạnh, thậm chí va chạm vào từng ngôi sao bị tàn phá, đập vào trong đại lục, chỉ thấy di tích tiền sử trên tưng đại lục cổ xưa bị tàn phá trong dải đất Huyết Tú đột nhiên trở nên sáng ngời, từng ánh sáng lập lòe, một cảnh tượng khiến da đầu người ta cảm thấy tê dại xuất hiện.
Trên từng đại lục, trong vô số những di tích không thể đếm hết có ánh sáng bạo phát, ảo ảnh của từng vị Cổ Thần đáng sợ từ trong những đại lục này bay lên!
Dải đất Huyết Tú dài kinh người, hơn nữa còn là một mảnh tinh thể màu đỏ sậm và đại lục bị tàn phá, lúc này lại có một vài ánh sáng soi sáng dải đất này.
Ảo ảnh phượng hoàng chín đầu cố gắng khống chế thuyền Phượng Hoàng lao ngang qua, tránh từng công kích đáng sợ, một cái đầu phượng trong đó mở miệng truyền đến giọng nói tức giận của Tề Hạ Du:
- Dải đất Huyết Tú là nguy hiểm đáng sợ tới mức nào? Ở Thiên Đình cũng coi như là vùng cấm! Ai trong số các ngươi chọc ra phiền toái lướn như vậy?
Trên thuyền, hơn sáu ngàn vị thần nhân đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía Tần Mục, từng cánh tay nâng lên, chỉ về phía Tần Mục.
Yên Nhi cũng giơ cánh lên, chỉ vào Tần Mục.
Long Kỳ Lân do dự một chút, không có chỉ về phía Tần Mục.
Tuy nhiên, trong lỗ tai của hắn, Tiểu Thổ Bá kia lại đi ra khỏi lỗ tai, giơ tay chỉ vào Tần Mục, thần thái nghiêm túc:
- Ò...
Long Kỳ Lân cuống quít nói nhỏ:
- Không thể nói loạn. Linh đan đều do giáo chủ chế luyện, ngươi chỉ loạn, giáo chủ không cho ngươi cơm ăn.
Tiểu Thổ Bá thả tay xuống, cúi đầu xoay người chui vào trong lỗ tai, giống như làm sai chuyện vậy.
Tần Mục lập tức có một loại cảm giác bị cô lập, sắc mặt không thay đổi đứng ở nơi đó, nhưng trong lòng lo sợ bất an, e sợ bị đám người nổi giận ném khỏi thuyền.
- Mục Thiên Tôn, ta chỉ giúp ngươi lần này, lần sau đừng hòng mơ tưởng ta lại cứu ngươi!
Ảo ảnh phượng chín đầu kích phát thuyền Phượng Hoàng đến mức tận cùng, nhưng thấy dải đất Huyết Tú giống như một nồi cháo thập cẩm, vô số ánh sáng với hình dáng của Cổ Thần và Thần Ma đều ra tay, khiến cho dải đất Huyết Tú gần như sôi trào, chộp về phía thuyền Phượng Hoàng!
Trên thuyền, mọi người tìm kiếm chỗ có thể nắm chặt, để tránh bị thuyền Phượng Hoàng quay vòng, ném bay ra ngoài.
Ảo ảnh phượng hoàng chín đầu cưỡi chiếc thuyền này nhanh chóng xuyên qua, nhưng dải đất Huyết Tú rất dài, tinh không nối liền vô tận, nhất thời trong khoảng nửa khắc không có cách nào bay ra khỏi nơi đây.
Hơn nữa, bóng dáng trên không trung tế đàn ở các đại lục nhiễu loạn dải đất Huyết Tú, khiến cho càng nhiều tế đàn trong di tích phía trước bị kinh động, số lượng linh thể Cổ Thần từ phía trước bay ra cũng càng lúc càng nhiều.
Những linh thể Cổ Thần này có thể nói là thần thông quảng đại, các loại thần thông không ngờ đều là đại đạo thần thông Cổ Thần, uy năng rất mạnh.
Nếu như chỉ một đấu một, cho dù Tề Hạ Du điều khiển thuyền Phượng Hoàng ở Nguyên Giới cũng cũng không khiếp sợ ai, nhưng linh thể Cổ Thần ở đây thật sự quá nhiều.
Nàng chỉ có thể toàn lực khống chế thuyền Phượng Hoàng, nhiều lần nguy hiểm lại tránh né mỗi một to linh thể lớn tập kích, cố gắng hết khả năng bảo vệ người trên thuyền an toàn, thoát khỏi nơi đây.
Thuyền Phượng Hoàng xuyên qua trên dưới, thực sự tránh né không kịp, lại thu nhỏ thân tàu lại, nghênh đón linh thể của Cổ Thần đấu đá lung tung, từ trong cơ thể của linh thể đi qua, dũng mãnh vô cùng.
Chỉ là mỗi lần va chạm, Tề Hạ Du đều có chút lực bất tòng tâm, nàng dù sao không phải tự mình chạy tới, ở Nguyên Giới khống chế thuyền Phượng Hoàng khiến nàng ứng biến không kịp, pháp lực cũng có chút không xong, khiến cho ảo ảnh phượng Hoàng chín đầu càng ngày càng mờ nhạt.
Cuối cùng, vào lúc pháp lực của nàng gần như tiêu hao hết, thuyền Phượng Hoàng cuối cùng cũng bay ra khỏi dải đất Huyết Tú đáng sợ này, tất cả mọi người trên thuyền đều thở phào nhẹ nhõm.
Ảo ảnh Phượng Hoàng chín đầu gần như biến mất, rõ ràng Tề Hạ Du tiêu hao cũng cực lớn, lần này cứu mọi người khiến cho nàng mệt mỏi hết lực.
- Đưa hắn đến Thiên Đình, ném ở trước Nam Thiên Môn là được, sau đó lập tức lái thuyền trở về cho bản cung, đừng để cho bản cung gặp lại hắn!
Phượng hoàng chín đầu ném lại những lời này, sau đó tản đi.
Tần Mục phẫn nộ không nói được lời nào.
Tề Cửu Nghi liếc nhìn hắn một cái:
- Tần giáo chủ, ta nói với ngươi, dải đất Huyết Tú vô cùng nguy hiểm đáng sợ, ngươi còn không tin. Nơi này là vùng cấm, cho dù là tồn tại cảnh giới Đế Tọa cũng không dám tùy ý xông vào nữa là chúng ta? Có ai không, nâng Tần giáo chủ đi trong khoang thuyền nghỉ tạm cho ta!
Mấy vị thần nhân tiến lên, hai vị thần nhân một trái một phải nhấc Tần Mục lên, còn có mấy vị thần nhân đi theo ở phía sau, đưa Tần Mục đến trong khoang thuyền.
Tề Cửu Nghi vẫn không yên lòng, lo lắng hắn chạy đến, sai người lần lượt phong ấn, nói:
- Tần giáo chủ, trên đường này vẫn có vài chỗ di tích nguy hiểm đáng sợ, ngươi lại nhẫn nại một chút, chờ đến Thiên Đình lại thả ngươi đi ra.
Yên Nhi hiếu kỳ nói:
- Trên đường còn có địa phương nguy hiểm đáng sợ sao? So với dải đất Huyết Tú thì thế nào?
Tề Cửu Nghi nói:
- Không thể kém hơn ở đây. Đi về phía trước lộ trình hai ngày chính là nơi Minh Hoàng ngã xuống địa, Minh Hoàng chết trận ở nơi đó, khiến nơi đó vô cùng nguy hiểm, còn hơn cả nơi đây.
Yên Nhi nghiêm túc nói:
- Như vậy thần nhân dưới quyền của ngươi không nhốt được công tử đâu. Công tử tinh thông các loại phương pháp phá cấm, thần nhân dưới quyền của ngươi tuy rằng tu vi cao hơn hắn, nhưng hắn có thể dễ dàng như trở bàn tay phá hỏng phong ấn của các ngươi. Để ta lại tới phát ra phong ấn, hắn mới không thể phá được.
Dứt lời, nàng ở cửa khoang tăng thêm vô số phong ấn, để tránh Tần Mục trốn ra lại gây ra họa. một lần nữa
Bên trong khoang thuyền truyền đến tiếng nói tức giận của Tần Mục:
- Yên Nhi tỷ, tỷ làm phản!
Long Kỳ Lân vội vàng nói:
- Giáo chủ, Yên Nhi tỷ cũng vì muốn tốt cho ngươi thôi, để tránh ngươi lại gặp rắc rối. Lần sau không có Xích Đế cứu, vậy là chết thật đấy!
Tần Mục giận dữ:
- Rồng béo, ngươi cũng làm phản, thời điểm năm mới sẽ giết ngươi đưa lên bàn!
Tốc độ thuyền Phượng Hoàng nhanh hơn, tiếp tục đi tới.
Trong khoang thuyền, Tần Mục lấy ra khối đá thần tạo hóa màu đỏ kia, sau khi hắn nhận được món bảo vật này còn chưa từng cẩn thận kiểm tra.
Viên đá thần tạo hóa này không lớn, chắc là một mảnh vụn của đá thần tạo hóa hoàn chỉnh, Ngụy Tùy Phong hơn phân nửa là tìm kiếm di tích của dải đất Huyết Tú mới có được món bảo vật này.
Ngụy Tùy Phong biết rất nhiều bí mật, vị đại sư huynh này vì lập được công có thể nói là phí hết tâm tư, hắn lưu lại khối đá thần tạo hóa này cho Tần Mục nhất định có thâm ý sâu sắc.
Tần Mục đặt đá thần tạo hóa ở nơi mi tâm, trong lòng không suy nghĩ gì, thần thức tràn vào trong đó, nhưng vào lúc này, khác thường đột ngột phát sinh!
Bọc nhỏ ở chỗ mi tâm của hắn đột nhiên có động tĩnh khác thường, một năng lượng đáng sợ vọt tới, tất cả khí huyết của hắn cuồn cuộn dâng lên, chảy về phía mi tâm của hắn!
Trong lòng Tần Mục nhất thời kinh sợ, vẻ mặt thoáng cái trở nên tái nhợt, máu trên toàn thân của hắn đều đang trào về phía mi tâm, trong phút chốc toàn thân trở nên gầy gò, khô quắt giống như một bộ thi thể còn da bọc xương!
- Không xong!
Hắn đang muốn phát động nguyên khí khống chế khí huyết đang chảy về phía mi tâm, không ngờ không dùng tới nguyên khí còn tốt, vận dụng nguyên khí, nguyên khí cũng lập tức không khống chế được, vọt về phía mi tâm!
- Đại sư huynh cho ta khối đá thần tạo hóa này, rốt cuộc là đùa cái gì vậy hả?
Tần Mục cảm thấy da đầu tê dại, bàn tay khô gầy nắm chặt đá thần tạo hóa, chống lại lực lượng trong mi tâm truyền đến, lực lượng kia hình như cấp bách muốn có
được đá thần tạo hóa, dẫn dắt đá thần tới gần mi tâm của hắn.
Lực lượng này to lớn như thế, khiến cho Tần Mục gần như không có cách nào nắm giữ được đá thần.
- Không phải mi tâm của ta muốn có được đá thần này, mà đá thần này muốn chui vào mi tâm của ta!
Tần Mục lập tức tỉnh ngộ lại.
Lực lượng trong cơ thể hắn đều thuộc về bản thân hắn, không có lực lượng thần tử U Đô, từ khi hắn khai thiên lập địa tạo ra thần hồn, khiến cho mình thu được khả năng sống lại, hắn lại hiểu rõ lực lượng trong cơ thể mình như lòng bàn tay.
Hiện tại, trong cơ thể hắn tuyệt đối không có lực lượng bên ngoài.
Như vậy, lực lượng nhất định là đến từ đá thần tạo hóa này!
Là đá thần tạo hóa điều động khí huyết của hắn, điều động nguyên khí của hắn, bảo thạch này muốn chui vào mi tâm của hắn, trở thành con mắt thứ ba của hắn!
Tần Mục sống chết chống lại, hắn muốn mở miệng gọi Yên Nhi, nhưng không phát ra âm thanh nào.
Hắn run rẩy vươn một bàn tay khác, muốn nắm lấy thứ gì đó đập nát, kinh động Long Kỳ Lân và Yên Nhi trông chừng ngoài cửa, chỉ có điều hắn không có cách nào di chuyển thân thể, cũng không có cách nào điều động bất kỳ nguyên khí nào.
Thậm chí ngay cả nguyên thần của hắn cũng bị bây khốn ở bên trong thân thể, không có cách nào điều động!
Đột nhiên, mi tâm của hắn truyền đến cảm giác đau đớn giống như bị xé rách, lớp ra ở mi tâm tách ra, xuất hiện một vết thương máu me đầm đìa.
Đối diện của Tần Mục vừa vặn là một cái gương, hắn nhìn về phía trong gương, chỉ thấy bên ngoài vết thương nơi mi tâm mình lật ra, lại không có bất kỳ máu nào chảy ra.
Túi thịt nhỏ trong mi tâm kia cuối cùng lộ rõ hình dáng, đó là một con mắt, xuất hiện ở trong hốc mắt của con mắt thứ ba ban đầu, khí huyết và nguyên khí của hắn vọt tới, bị con mắt này điên cuồng hấp thu!
Nguyên khí và khí huyết của Tần Mục đang nhanh chóng xói mòn, khí huyết và nguyên khí của hắn vô cùng hùng hậu, có thể so sánh với Chân Thần, nhưng con mắt này lại giống như cái động không đáy, dù thế nào cũng không lấp đầy được!
Trong lòng Tần Mục vô cùng khủng hoảng, hắn đã sớm có suy đoán về túi thịt nhỏ ở mi tâm, nghi ngờ sau khi mình móc xuống con mắt thứ ba, trong hốc mắt lại mọc ra một con mắt.
Dù sao hắn tinh thông thuật tạo hóa, con mắt thứ ba sống lại cũng không phải là chuyện khó.
Chỉ là cái túi thịt nhỏ này vẫn không có động tĩnh, mỗi khi hắn phát động Phách Thể Tam Đan Công, nguyên khí vận hành đến nơi mi tâm, còn mơ hồ cảm giác được nguyên khí và khí huyết của mình chảy vào trong túi thịt nhỏ lại không cánh mà bay.
Bởi vì tiêu hao ít hơn, hơn nữa sau khi Tần Mục sống lại thời kỳ tu vi bạo phát, tu vi toàn thân đột nhiên tăng mạnh, cho nên hắn không có để ở trong lòng.
Ai có thể nghĩ tới, lần này bị đá thần tạo hóa thu hút khí huyết và nguyên khí của hắn đến nơi mi tâm, con mắt chưa hình thành này không ngờ cắn nuốt sạch sẽ khí huyết toàn thân của hắn!
- Ta sẽ không bị con mắt của mình giết chết chứ?
Hắn thấy sởn tóc gáy, dần dần không khống chế được bàn tay, đá thần tạo hóa trong tay hắn đã cách con mắt thứ ba càng lúc càng gần, khối đá thần này hình như có linh tính, cấp bách muốn chèn ép con mắt thứ ba của hắn, chiếm lấy vị trí ở mi tâm của hắn!
- Ngụy Tùy Phong, đại gia ngươi... Mỗi lần đều hại ta thảm như vậy!
Tần Mục cắn chặt răng, bàn tay run rẩy, càng thêm khó nhọc chống lại lực lượng trong đá thần truyền đến.
Đột nhiên, con mắt thứ ba của hắn cắn nuốt sạch sẽ khí huyết và nguyên khí của hắn, không có cách nào cướp đoạt khí huyết từ trong cơ thể hắn, trong ánh mắt này có một lực lượng phun trào, một đường ánh sáng từ trong mắt bắn ra, chiếu sáng ở trên đá thần đỏ như máu.
Con mắt này của hắn không ngờ cố gắng cướp đoạt lực lượng của đá thần tạo hóa!
- Con mắt của ta cũng là quái vật!
Tần Mục thầm mắng một câu, con mắt thứ ba và đá thần tạo hóa một bên muốn cướp đoạt lực lượng của đối phương, một bên muốn chèm ép đối phương làm chim cưu chiếm tổ chim thước, tranh đấu lẫn nhau.
Tần Mục chật vật di chuyển một bàn tay khác, từ từ tiếp cận lồng ngực của mình, kéo ngọc bội trên cổ.
Ngọc bội kia là ngọc bội chữ Tần, lúc Tần Phượng Thanh đi Vô Ưu Hương giao khối ngọc bội này cho U Thiên Tôn, nhờ U Thiên Tôn chuyển cho hắn, hắn vẫn đeo trên cổ.
Tần Mục nắm ngọc bội, chậm rãi di chuyển, cuối cùng đi tới nơi mi tâm, tốn sức chống lại lực lượng của con mắt thứ ba và đá thần tạo hóa, vô cùng gian nan nhét ngọc bội chữ Tần vào giữa con mắt và đá thần tạo hóa.
Miếng ngọc bội này chính là từ sừng của Thổ Bá luyện ra, nhìn như ngọc bội, thật ra là một mảnh đại lục mênh mông, là bảo vật Thổ Bá dùng để trấn áp Tần Phượng Thanh.
Ngọc bội xuất hiện ở giữa con mắt thứ ba và đá thần tạo hóa, ngăn cách hai luồng lực lượng đáng sợ này, bàn tay Tần Mục cầm đá thần tạo hóa buông lỏng, mắt cùng thần thức không lại thu hút lẫn nhau, lúc này hắn mới thở phào một cái.
Nhưng vào lúc này, đá thần tạo hóa đột nhiên rời khỏi tay bay ra ngoài, đinh một tiếng đập vào trên ngọc bội, khiến cho hắn trở tay không kịp!
Tần Mục trợn tròn hai mắt, muốn bắt lấy khối đá thần kia, đá thần tự nhiên nhiên đánh ngọc bội vào trên con mắt thứ ba tại mi tâm của hắn!
Mi tâm của hắn có ánh sáng bạo phát, đá thần tạo hóa, con mắt thứ ba và lực lượng ẩn chứa bên trong ngọc bội va chạm vào nhau, chỉ trong nháy mắt ý thức của Tần Mục
lại bị đánh đến đần độn, ngửa đầu lại ngã, ngất đi.
- Ngụy Tùy Phong, đại gia ngươi...
Trước khi hắn hôn mê, chật vật thở hắt ra lẩm bẩm mắng một câu.
- Đã đến nơi Minh Hoàng ngã xuống, cẩn thận đề phòng!
Trên sàn thuyền truyền đến tiếng từng vị thần nhân hô to, Long Kỳ Lân và Yên Nhi canh giữ ở ngoài cửa khoang cuống quít chạy ra ngoài, quan sát chiến trường cuối cùng của vị Thiên Đế thời đại Xích Minh này.
Đợi đến khi thuyền Phượng Hoàng bay khỏi, bọn họ rồi mới trở về.
- Lần này giáo chủ ngược lại rất an phận, lòng hiếu kỳ không có nặng như vậy.
Long Kỳ Lân cười nói:
- Thực sự hiếm thấy. Giáo chủ chắc hẳn là bình thường qua một cửa, có khả năng thu lại trái tim của hắn.
Yên Nhi tràn đầy đồng cảm.
Tần Mục nằm thẳng tắp ở trong khoang thuyền, vẫn không nhúc nhích, hít thở yếu ớt, nơi mi tâm của hắn, con mắt thứ ba, ngọc bội và đá thần tạo hóa vẫn còn tiếp tục tranh đấu