Một màn này tựa như hiện trường nổ bom trong phim hành động, bọn họ một người nhìn thẳng, một người quay lưng về phía vụ nổ, sóng nhiệt thổi bay tóc của Lê Thiếu Hi, lộ ra cái trán trơn bóng không tì vết, trong ánh lửa sáng lực, ngũ quan của hắn được chiếu lên vô cùng rõ ràng.
Lông mày hơi cong, hốc mắt cũng không hãm sâu, trung hòa đôi mắt mượt mà, ánh sáng phủ lên một lớp mềm mại cho lông mi dày đậm, sự sợ hãi trong mắt Lê Thiếu Hi không có cách nào che giấu.
Thói quen cong khóe miệng khi căng thẳng, má lúm đồng tiền cùng răng nanh đều không thấy...
Giản Việt không nghĩ nhiều, theo bản năng bước lên một bước, chắn trước mặt Lê Thiếu Hi.
Lê Thiếu Hi: "!"
Hắn chỉ lùn hơn Giản Việt một tí xíu, vừa rồi giữa hai người có một khoảng cách nên hắn chỉ bị che chắn một chút tầm nhìn thôi, bây giờ cách nhau gần đến thế thì làm sao hắn nhìn thấy ánh lửa ngút trời?
Những gì hắn thấy chỉ có người đang bảo hộ hắn, bị khói lửa liệt hỏa phát họa ra màu vàng kim nhạt bao quanh hình dáng cao lớn của người thiếu niên.
Trong ánh lửa, tóc đen của anh bị nhiễm lên một tầng ánh đỏ mỏng, phản chiếu khuôn mặt mông lung mơ hồ, chỉ có bộ mặt và phần cổ là bị sóng nhiệt chiếu đến, từ cổ áo trở đi không hề bị ảnh hưởng.
Trong chớp nhoáng, Lê Thiếu Hi đột nhiên nhanh trí: "Anh đã sớm biết rằng chúng sẽ nổ mạnh."
Giản Việt nghe được rõ ràng: "..."
Lê Thiếu Hi không thấy rõ Giản Việt, Giản Việt thì lại không muốn thấy rõ Lê Thiếu Hi như vậy --- trong tròng mắt đen tròn kia đâu còn sự sợ hãi, tất cả đều là...
Lê Thiếu Hi: "Khá lắm, anh còn nói mình không có kịch bản trong tay, chó còn không tin!"
Giản Việt: "..." Hối hận, nên để hắn bị dọa khóc.
Lê Thiếu Hi nào còn không rõ nữa, vài giây đã nghĩ kỹ được chuyện gì đang xảy ra.
Khó trách Giản Việt vừa vào phòng thì đứng bất động, hắn tưởng anh định để hắn đi dẫn quái, hóa ra là chờ bầy heo tự hủy.
Nếu không biết trước việc này, một chân bước vào, sợ là số phận cũng giống đám thịt heo nướng này đi!
Người khác chơi trò chơi, hắn chơi mạng của mình, Lê Thiếu Hi thật sự sợ hãi.
Đương nhiên, rất nhanh, Lê Thiếu Hi lại nghĩ đến một việc khác.
Biết rõ sẽ có vụ nổ, Giản Việt còn cố ý đứng trước người hắn, còn không phải là, còn không phải là vì...!bảo hộ hắn!
Việt ca dùng cơ thể "một giọt máu" của bản thân, đứng ra che chở hắn!
Một dòng nước ấm chảy vào trong tim, Lê Thiếu Hi cảm động rơi nước mắt.
"Việt ca." Lê Thiếu Hi kêu lên một tiếng tràn đầy tình cảm chân thật, "Anh, anh là người tốt!"
Giản Việt không hiểu sao bị phát thẻ người tốt: "..."
Lê Thiếu Hi biết Giản Việt không thích nói chuyện, giúp hắn giải thích: "Tôi hiểu, tôi biết, tôi minh bạch, anh là một nam nhân mặt lạnh tim nóng, là loại khi gặp nguy hiểm sẽ thủ hộ trước mặt huynh đệ, anh yên tâm...!Về sau anh...!chính là đại ca, tôi..."
Giản Việt không nghe tiếp được: "Đi."
Lê Thiếu Hi tặc lưỡi: "Được rồi, ca."
Giản Việt: "..."
Lê Thiếu Hi chợt nhớ tới một chuyện: "Việt ca, anh bao nhiêu tuổi, là người ở đâu..."
Hắn còn chưa dứt lời, khói từ vụ nổ heo đã tán đi, chỉ nghe ầm một tiếng, có thứ gì từ trên trời giáng xuống, nặng nề rơi vào trên sàn nhà.
Nhóm heo nướng bị chấn động đến mức bay tứ tán, Lê Thiếu Hi theo sát Giản Việt, hoàn mỹ tránh đi sóng tập kích thịt nát.
Có đại lão ở, hắn sợ cái quỷ!
Lê Thiếu Hi lại lại lên tinh thần!
Nghĩ phát là biết, vụ nổ vừa nãy chỉ là mở đầu, hiện tại mới chân chính là lúc boss lên sân khấu.
Khói đặc tán đi, Lê Thiếu Hi nhìn thấy bộ mặt thật của boss, cảm xúc chỉ còn bốn chữ ---
Một lời khó nói hết*.
*Theo mình hiểu thì bên trung là bốn chữ nhưng dịch sang tiếng việt thì thành năm chữ.
Trước mắt bọn họ là một đống lớn, không thể nghi ngờ là một con heo màu hồng khổng lồ, nhìn ước chừng có hai mét vuông.
Không sai, con boss này dài hơn hai mét, có thể nhìn ra thể trọng ít nhất là chín trăm kg, Lê Thiếu Hi cảm thấy với HP của người chơi thì một vó heo của nó có thể đập chết mười người.
Hình tượng này, cho dù là dung VR để trải nghiệm cũng đủ chấn động, càng khỏi phải nói với tình trạng hiện tại của Lê Thiếu Hi khiến hắn cảm nhận được đầy đủ cảm giác áp bách.
Lúc này không phải là hình ảo của VR mà là chân thật, hắn cảm nhận được rõ ràng cái loại cảm giác khủng bố lúc nào cũng có thể bị đè chết.
Một lời khó nói hết không chỉ là thiết kế của boss heo, mà là tên nhân vật tung bay trên đầu nó: Trân Châu.
Đúng vậy, tên của boss heo ở cửa ải thứ nhất là Trân Châu.
Tổ kế hoạch có nhiều tiền quá, trừ lương vẫn không sợ hết đúng không, nghiện chơi từ đồng âm rồi hả*!
*Dịch heo sang tiếng trung là 猪 (Zhũ), trân châu là 珍珠 (Zhẽnzhũ)
Đừng nhìn thiết kế của Trân Châu nhìn hung thần ác sát nhưng trên người nó treo đầy trân châu, cái gì gọi là phung phí của trời, một màn trước mắt có thể hoàn mỹ giải thích câu nói ấy.
Cho dù Lê Thiếu Hi muốn tiền đến điên nhưng hắn cũng không muốn đụng vào viên trân châu đen bị khảm trên lỗ mũi heo của Trân Châu.
Vô luận nó màu sắc tốt bao nhiêu, vô luận nhìn nó đáng giá bao nhiêu, cũng đỡ không nổi sự thật nó đã bị nước mũi heo ngâm qua!
Trong trò chơi, khi boss ra sân đều có một đoạn dẫn mở đầu cuộc chiến, ví dụ như vị Trân Châu huynh trước mắt này, miệng nó mở rộng ra, một bên chảy nước miếng, một bên quát: "Tiểu tặc lớn mật, dám đến trộm cắp trâu báu!"
Tiếng nói vừa dứt, boss đã cầm theo gậy răng sói* lao đến.
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trong nhà gỗ nhỏ, tổ ba người đã thất bại vẫn không có rời khỏi trò chơi.
Phương Diệc là nghĩ như thế này: Chờ một chút đi, phỏng chừng bọn họ sẽ ra rất nhanh thôi, đến lúc đó không chừng chúng ta sẽ có thêm cơ hội để thông quan.
Hai cô gái cũng không có việc gì, nhà gõ nhỏ này mặc dù cũ nát nhưng có bảo thạch hoa lệ ở chỗ này cũng là một cảnh đẹp ý vui, thuận tiện dùng thời gian này