- Tí ăn xong ra phố đi bộ chụp ít cảnh đêm nha! - Phúc lên tiếng.
- Ừm được đấy, tao cũng muốn thăm quan một chút
- Thảo ra vẻ hào hứng đáp lại.
Khi đang ngồi ở ghế đá ven đường, nhìn dòng người qua lại, trong đó có các cặp đôi đang thoải mái trao nhau những cử chỉ thân mật, Thảo chợt cảm thấy cô đơn, tuy rằng Mẫn đối xử với mình rất tốt, nhưng thứ Thảo mong muốn chỉ là được như các cặp đôi kia, tay trong tay đi dạo trên đường, không sợ ai bắt gặp, không lo lắng miệng đời.
Nhiều lúc Thảo cũng tự hỏi, sự lựa chọn của mình rồi sẽ đi đến đâu, sẽ có ngày cô có thể nắm tay anh ung dung đi trên đường như vậy chứ.
Vì Mẫn là một người tài giỏi nên Thảo cũng không ngừng cố gắng, cách duy nhất có thể đứng cạnh anh là khiến mình trở nên ưu tú hơn, vì vậy có rất nỗ lực trong công việc, hi vọng năm 25 hay 30 tuổi có thể ở một vị trí cao hơn, gần anh hơn.
Nghĩ đến đây Thảo lại khẽ cười, đúng là con người ta khi yêu vào thường có những suy nghĩ trưởng thành thật, tình yêu đã cho ta nhiều độc lực để Sống, để đấu tranh, để trở nên hoàn hảo.
Phúc đang chụp những hàng cây bên bờ hồ, nhìn thấy Thảo ngồi thẫn thờ trên ghế, mái tóc bị làn gió thổi bay phất phơ, trông giống như một nàng thơ, anh không kìm được mà đưa máy lên ngắm, bất ngờ Thảo cũng quay lại nhìn Phúc, khoảnh khắc bị bắt gặp Phúc trở nên lúng túng nhưng Thảo lại cười tươi rồi tạo dáng, Thảo biết hành động của Phúc, cô muốn hai người thoải mái với nhau hơn nên chủ động xoá tan bầu không khí ngượng ngùng này.
Phúc thấy vậy thì nhẹ lòng mỉm cười rồi chụp cho Thảo vài bức ảnh, sau đó ngồi xuống kế bên cô, Thảo thoải mái cầm lấy máy ảnh xem, cô rất hài lòng, tấm tắc khen
- Wow, không hổ danh là bạn tao, chụp đẹp đấy!
- Còn phải nói! - Phúc nhếch mép cười
Cô đưa lại máy cho Phúc,