Nghe tiếng chuông cửa vang lên, bà liền tắt bếp, cởi tạp dề rồi chạy xuống mở cổng, bà vội vàng đến mức không để ý mà xỏ hai chiếc dép khác nhau, mở cửa ra nhìn thấy khuôn mặt con trai mình, vẻ đẹp trai khôi ngô tuấn tú ấy vẫn như xưa, chỉ là không còn nghe thấy được tiếng cười giòn tan khi hai mẹ con trêu đùa của lúc trước nữa.
Mẹ Mẫn nở một nụ cười hiền dịu, lên tiếng.
- Con vào đi!
Mẫn đi theo sau bà, nhìn xuống hai chiếc dép sai lệch, lòng có chút thương cảm, bà cũng mong ngóng được gặp lại anh đến mức không phát hiện ra mình đi nhầm dép sao, ít ra như vậy anh còn nghĩ rằng bà còn có chút gì đó quan tâm đến mình.
Khi vào trong nhà, Mẫn cở giày ra rồi xả đại một đôi dép đã để sẵn bên cạnh, kì lạ là nó lại vừa khít chân anh, Mẫn nghi hoặc một lúc rồi vẫn lên tiếng thắc mắc.
- Có đàn ông trong nhà sao?
Mẹ Mẫn quay lại, chưa hiểu ý anh, nhìn vẻ ngơ ngác của bà, anh khẽ đưa mắt xuống dưới chân, bà chợt hiểu ra, vội đáp.
- Mẹ luôn để một đôi ở đây, đoán sẽ có ngày Con dùng đến.
- Bà nói rồi đi vào trong bếp chuẩn bị đồ ăn.
Nghe thấy giọng nói đầy tự tin của bà, như kiểu biết chắc việc Mẫn không thể chối bỏ dòng máu của bà chảy trong người mình, Mẫn cảm thấy tức giận, anh nói.
- Tôi tưởng bà đã quên luôn thằng con trai này rôi.
Động tác của bà chợt dừng lại, bà biết chắc hằn Mẫn rất hận bà, làm sao không tức giận được
khi người mẹ duy nhất của mình lại bỏ đi, suốt bao nhiêu năm không đến thăm lấy một lần.
Lo sợ tâm trạng của Mẫn sẽ không vui, bà đánh trống làng sang chuyện khác.
- Hôm nay nghe con bảo đến, mẹ có mua con cá nấu canh cho con tẩm bổ, ráng ăn nhiều chút nhé.
Mẫn đứng cạnh bàn ăn, những món trên bàn đều là những thứ trước đây