Mùi Hương Mê Hoặc

7: Cám Ơn Mai


trước sau


Thảo như chết lặng tại cửa, sao số cô lại xui như vậy chứ, nếu có một cái lỗ dưới chân ngay bây giờ cô có thể chui xuống và biến mất thì tốt biết mấy, cô chỉ đành chậm rãi quay người về phía anh, hạ giọng
- Tôi thừa nhận tối hôm đó là tôi sai, vì tôi bị người khác hãm hại nên lúc đó đã mất đi lý trí, tôi thấy phòng anh mở cửa và đang lau dọn, cứ nghĩ là khách đã trả phòng rồi nên mới mượn tạm để nghỉ ngơi một chút, không ngờ...!Nhưng mà anh đã làm chuyện đó với tôi, đáng lẽ tôi mới là người kiện anh đó, nhìn những vết bầm này xem, cả tuần rồi nó vẫn chưa mờ đây!
Thảo nói rồi kéo nhẹ cổ áo để lộ bờ vai cho anh thấy, mới đầu cô còn khá rụt rè nhưng càng nói càng khiến Thảo cảm thấy người thiệt thòi là mình mới đúng, nên cô đã mạnh dạn lớn tiếng
như vậy, "đúng rồi, anh ta cũng có lỗi, chắc anh ta không dám báo cảnh sát đầu "Thảo đã nghĩ như vậy nhưng cô không ngờ câu nói tiếp theo của La Thái Mân khiến cô phải câm nín.Anh vẫn ngồi đó với dáng vẻ ung dung, môi bật cười lên tiếng.

- Tôi nhớ không nhầm thì người chủ động kéo tôi xuống là em, người chủ động sờ soạng người tôi cũng là em, bây giờ em như này, tôi có nên nghĩ rằng em đang có ý đồ gì với tôi hay không?
Câu nói của anh làm Thảo chột dạ, cô vội kéo áo lại, dùng tay giữ chặt cổ áo, La Thái Mẫn thảm nhiên cầm tách trà, đưa ngón tay vòng vòng quanh
miệng như đang suy tính điều gì đó, bỗng anh đứng dậy, đi về phía Thảo, càng ngày càng gần khiên cô lo sợ lùi về sau, được 3 bước thì lưng của cô đã chạm tường, cô muôn né sang một bên thì đã bị cánh tay của Mẫn chặn lại, anh đưa bàn tay thon dài cầm lấy chiếc cằm bé nhỏ của cô nâng lên.


- Nói đi, thật ra em có mục đích gì?
Gương mặt của Mân gần tới mức cô có thể cảm nhận được từng hơi thở của anh, cảm giác toàn thân run rẩy, cố gắng dùng hết sức lực để thoát khỏi cánh tay của anh nhưng không được.

- Tôi đã xin lỗi anh rồi, thực sự hôm đó là do tôi bị hại, tôi không quen biết anh và cũng không có mục đích gì

với anh, hôm nay là ngày làm việc đầu
TI
tiên của tôi, xin anh hãy để cho tôi có thể làm việc một cách bình thường, tôi chỉ muốn quên đi cái ngày đen tối đó và sống bình thường như trước thôi không được sao? Tôi cầu xin anh đó.

Bị áp bức tới mức tủi thân, Thảo bống không kìm được cảm xúc, những giọt nước mắt cứ thế mà rơi xuống nơi gò má, cô vội quay người ra sau và lau đi, ngửa mặt lên trời lấy lại bình tĩnh, Thảo quay lại tiếp tục nói.

- Tôi mong giám đốc hãy quên nó đi, khi anh để lại chiếc phong bì trên bàn, tôi nghĩ chắc anh cũng xem tôi như một cô gái bán hoa thôi đúng không, vậy anh hãy cứ nghĩ như vậy đi, tôi mong giữa hai chúng ta sẽ không có bất kì dây dưa nào nữa.

La Thái Mãn nhìn thấy vẻ đáng thương như vậy thì không giữ Thảo nữa, anh quay về phía bàn làm việc của mình chỉ để lại tiếng nói phía sau.


- Được, em ra làm việc đi.

Quay lại bàn làm việc Thảo vẫn chưa hoàn hôn lại được, vẻ mặt ủ rũ của cô đã làm Mai chú ý, cô quay xuống hỏi.

- Sao vậy? Giám đốc lại yêu cầu gì đó cao quá hay sao,
Thảo chợt bừng tỉnh, không thể để mọi người bắt được thái độ mờ ám của mình được, đây mới là ngày đầu tiên đi làm, không thể để xảy ra sai xót
- Ừm, mình thấy khá áp lực.

- Thôi nào cô lên, có gì cứ hỏi mình, ai lúc đầu cũng thể cả.


- Cám ơn Mai.

Thảo cô mỉm cười đáp lại tấm chân thành của Mai, ít ra thì vẫn còn có đồng nghiệp tốt nên cô sẽ cố gắng giữ công việc này.

Cả ngày hôm đó cô không nhìn thấy Mân lần nào nữa, dù sao anh ta cũng là một người tài giỏi với chức vị cao quý như vậy, sẽ không giống kẻ biến thái bám lây áp bức cô được, cô chỉ là một cô gái bình thường nên có cuộc sống bình thường của mình, có lẽ anh chỉ muốn trêu chọc cô thôi.

Thảo tự trấn an mình và cố gắng chuyên tâm vào công việc của mình.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện